[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 106: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 10






Anh quốc vốn được mệnh danh là xứ sở sương mù. Thật không sai tí nào, thời tiết ở nơi đây vào mùa này quá mức ẩm ướt, cả bầu trời ban ngày được phủ lên bao lớp sương lạnh dày đặc. Chỉ sợ sẽ sớm thôi, cơn mưa tuyết sẽ rơi. Đứng ở chỗ Thánh Âm mà ngước nhìn ra xa, cô không thể nào trông thấy được toà tháp Big Ben siêu to khổng lồ nổi tiếng kia nữa.

Điều rợn người nhất là, khi đi vào khu nhà của 2023, tiểu yêu tinh phát hiện, không có một tên hàng xóm nào dám cư ngụ quanh đó cả. Cái cây cổ thụ trong sân vườn 2023 trơ trụi quắt queo, mất đi sức sống. Nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy giống mới cái cây đạo cụ trong phim kinh dị nổi tiếng. Ở dưới gốc cây, một chiếc xích đu kẽo cà kẽo kẹt đung đưa theo gió. Thánh Âm đứng yên tại vỉa hè, tay ôm túi xách. Cô nhắm nghiền mắt lại, dùng thính giác cùng khứu giác cảm thụ thanh âm của gió, của xích đu...và của quỷ dữ...

Cảm thụ chưa quá năm giây, cô bèn mở bừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của căn nhà 2023. Cửa rèm rách nát khẽ khàng lay động, Thánh Âm giật mình kinh hãi, lùi về sau vài bước...

Hình như ban nãy ở tầng hai bên cửa sổ...có bóng người đứng đấy?

Mẹ kiếp! Cô không có bị quáng gà đâu!

Gái Nhật à? Lại còn đứng đó vẫy tay với trẫm nữa chứ?


Thú vị! Con ma này sẽ là của ta!!!

Mèo đen nhỏ nãy giờ cũng ló đầu ra khỏi miệng túi xách, giương hai con mắt tròn xoe lên và nhìn chòng chọc theo Sen. Đọc được suy nghĩ này của Thánh Âm, nó không nhịn được mà giật giật nhánh râu...

Sen, Sen nào phải quàng thượng, cấm Sen xưng "trẫm". Xưng hô này chỉ mình trẫm được dùng thôi.

Còn nữa, kìa không phải gái Nhật, mà là ma Nhật! Í lộn, ma Tây!

Ma đó!

Ma Tây đó!

Meo mẻo mèo méo mèo meo.

Phi phi, cái con Mồn Lèo ngu ngốc này, sự chú ý của nó chỉ dừng lại ở cái danh xưng "trẫm" thôi à?

Đúng là cái đôi Sen và boss thiểu năng! Không thấy có một con ma đang "thân thiện vẫy tay" mời hai đứa vô nhà sao?

Chủ nào vật nấy!

Tới! Vào nhà oánh nhau với ma Tây đi!

Bóng ma xa xăm mặc váy ngủ tay phồng màu trắng, nom nhìn có phong cách quý tộc thời Anh quốc xưa. Khác so với lần đầu gặp mặt, nó dường như đã mọc rất nhiều tóc =))))).Vẫn là đôi đồng tử lập loè ánh đỏ đó, nó đang nhìn xuống người phụ nữ cùng mèo đen nhỏ nói chuyện ở sân trước. Con ma rũ mi mắt tự vấn bản thân, nó hơi hoài nghi, sao người phụ nữ kia lại bảo nó đã mọc tóc chứ?


Tóc...là cái gì?

Con ma vốn chết từ rất lâu rồi, dường như nó đã mất đi khả năng suy nghĩ của mình như khi còn sống.

Trở lại với bên Thánh Âm cùng Đũy Mèo. Tiểu yêu tinh cảm thấy hơi bị phấn khích với ả ma nữ ở trên lầu hai. Cô rất muốn vào ngôi nhà ma ám này để xem xét xem năm đấy đã diễn ra những sự việc gì. Chu choa, kẻ sát nhân là trùm ma quỷ hay sao í! Lúc trước là ma hói đầu, giờ lại là ma tóc dài. Không khéo tối nay cô quay lại khách sạn sẽ gặp ma nhuộm tóc mất.

Gặp lần đầu, bị đột ngột tấn công thì sợ thật đấy. Nhưng khi đã quen dần với vấn đề kẻ sát nhân là quỷ rồi, thì Thánh Âm đã không cảm thấy sợ hãi trước sinh vật được thế gian đặt cho cái tên là "ma" nữa. Cô đã dành tới mấy ngày trong khách sạn lận để nghiên cứu về bao bộ phim ma kinh dị nổi tiếng khắp mọi thời đại đấy. So với Hầu tước Rắn Valak trong "The Conjuring 2" mà nói, thì con ma đầu hói đây trông lương thiện hơn nhiều.

À! Giờ nó có tóc rồi mà, không nên gọi là ma đầu hói nữa. ????

Ơ! Đầu óc lại bay đi đâu mất rồi?

Xách mèo đen nhỏ trong túi lên, Thánh Âm mở miệng hỏi nó: "Có nên vào ngôi nhà này không?"

Bóng ma ở tầng hai đã khuất sau rèm cửa sổ.

"Sen muốn không?" Mèo đen nhỏ lướt tầm nhìn sang gốc cây cổ thụ nọ, con cá ngốc nghếch cũng hoài nghi nhìn theo. Sau đó cô nàng lại một lần nữa lên cơn giật con nhà bà mình.

Ở đó...Ở cái xích đu, có...một con ma nữ ngồi!

Nhưng...nó ăn mặc không giống bóng ma mà Thánh Âm bắt gặp ở lầu trên. Thậm chí cô còn hoài nghi do ban nãy mình nhìn nhầm, bèn hỏi lại mèo đen nhỏ. Mồn Lèo gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Sen, đây là hai con ma khác nhau."

"Khác nhau?" Ngờ ngợ liếc lại, cô mới để ý rằng. Mắt con ma nữ này không có mắt máu đỏ, khí đen quanh quẩn bên thân thể cũng mờ mờ nhạt nhạt...Nhìn có vẻ ít hơn con ma nữ trên lầu hai vừa nãy.


Nhìn kìa, coi qua dung mạo, chắc hồi còn sống cô ả cũng xinh đẹp lắm chứ chẳng đùa.

"Con ma nữ này..." Mèo đen nhỏ rụt rụt vào bờ ngực mềm mại của Thánh Âm, khịt khịt cái mũi ươn ướt: "Tuy trẫm không biết có tốt hay không, nhưng chúng ta chớ có đến gần thì hơn."

Kẻ sát nhân là linh hồn đại ác, những con ma khác có khi là nô lệ của hắn cũng nên.

Để bảo vệ cho sinh mệnh của Sen, Mồn Lèo khuyến khích cô không nên đứng quá gần bất kỳ con ma nào.

Thanh âm cót két nặng nề của chiếc xích đu càng thêm vang vọng giữa không trung tĩnh lặng ẩm ướt. Gió thổi quẹt qua bãi cỏ, tiếng sột soạt truyền khắp khu vực nhỏ. Thánh Âm vẫn cứ đứng nguyên ở vỉa hè, một nửa bước chân cũng không dám giẫm lên bãi cỏ. Nhét đầu mèo đen vô túi xách, cô lấy ra vạt áo một chùm chuông bạc nhỏ. Cổ tay mềm mại yểu điệu lắc lắc, tiếng chuông thanh thúy vang đến tận thiên địa, như muốn phá tung tầng sương mù vươn đến tận thiên đàng. Đọng lại thánh âm trong trái tim của người nghe.

Linh hồn không có trái tim...nhưng bọn họ từng là người, đương nhiên cũng từng có.

"Tiểu thư, tiếng chuông của cô rất hay. Nó hoàn mỹ tựa chính con người cô vậy."

"Cô biết nói tiếng Trung sao?"