Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 626: Thế giới hiện thực (141)




Tác giả: Vân Phi Mặc

"Ngũ đệ chớ nói lung tung. Trước khi phụ hoàng hoăng thệ, ta nhận được lệnh truyền triệu của phụ hoàng nên mới vội vàng tiến cung. Ta không biết vì sao Chu thừa tướng lại đổi trắng thay đen, lời ta vừa nói đều là thật. Những người khác đều có thể làm chứng."

Cổ Phàm Chi nhìn về mấy đại thần, ánh mắt mang theo uy hiếp. Các vị đại thần biết đại thế đã mất, tất nhiên sẽ không làm theo Chu Công Cẩn.

Mấy người gật đầu liên tục.

Cổ Phàm Chi thấy họ đều thuận theo mình thì đại hỉ, ánh mắt nhìn Chu Công Cẩn càng thêm lạnh lẽo.

"Chu thừa tướng, bổn hoàng tử không biết mình đã đắc tội ngươi lúc nào, khiến ngươi không tiếc đổi trắng thay đen như thế."

Cổ Phàm Chi hô về phía cửa, "Người đâu, áp giải Chu Công Cẩn vào đại lao, chọn ngày tái thẩm."

Hai Cấm Vệ Quân lập tức đi vào, bắt lấy Chu Công Cẩn.

Cổ Phàm Chi nhìn Ngũ hoàng tử, "Ngũ đệ, vì chúng ta là huynh đệ, ta sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi. Nếu còn lần sau, nghiêm trị không tha."

Mặt Ngũ hoàng tử đỏ bừng vì tức.

Lưu đại nhân nói, "Tứ điện hạ, nước không thể một ngày không có vua, xin điện hạ kế thừa đại thống."

Các đại thần Nội Các khác cũng quỳ xuống thỉnh cầu.

Các vị Hoàng tử nhìn nhau, đại thần theo phe họ cũng vậy, đứng im không động.

Cổ Phàm Chi thấy họ không động thì cười lạnh trong lòng.

Hắn tất nhiên hiểu họ có ý gì.

Bọn họ muốn chờ Long Hổ Quân? Vậy như họ mong muốn.

Cổ Phàm Chi cho thuộc hạ một ánh mắt, người nọ vội vàng rời đi. Một lát sau, tiếng bước chân rầm rập truyền từ ngoài tới.

Người trong điện nghe được tiếng bước chân, sôi nổi nhìn qua, thống soái Long Hổ Quân xuất hiện trước mặt họ.

Nhị hoàng tử nói, "Long tướng quân, ngươi tới rất đúng lúc. Phụ hoàng băng hà, di chiếu không rõ thật giả. Mong Long tướng quân cùng chúng ta điều tra rõ chân tướng."

Long tướng quân đến khiến họ tự tin hơn.

Cổ Phàm Chi cười châm biếm, hắn mỉm cười nhìn Long tướng quân, "Long tướng quân, ngươi nói với chư vị ở đây xem di chiếu là thật hay giả."

Long tướng quân đi qua quỳ xuống trước mặt Cổ Phàm Chi, "Tứ điện hạ đã có di chiếu của tiên hoàng, tất phải mau chóng kế thừa đại thống, mới có thể trấn an lòng dân. Nếu có ai dám mưu nghịch, Long Hổ Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua."

Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Họ hoàn toàn không ngờ Cổ Phàm Chi đã mua chuộc được cả Long Hổ Quân.

Như vậy thì họ còn hy vọng gì nữa.

Có đại thần thấy tình thế không đúng, lập tức quỳ xuống.

Có một thì có hai, một đám quỳ xuống, khẩn thiết thỉnh cầu Cổ Phàm Chi đăng cơ.

Các vị Hoàng tử đứng cạnh các đại thần đã quỳ rạp, có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Cổ Phàm Chi nhướng mày, cười như không cười nhìn mấy người.

Long tướng quân nhìn họ bằng ánh mắt nguy hiểm, mấy người kia cảm nhận được uy hiếp, không thể không cúi đầu.

Cổ Phàm Chi thấy họ đều quỳ xuống thì vui sướng không thôi.

Cuối cùng hắn cũng có thể ngồi lên vị trí kia rồi.

Sau màn "ủng hộ lên ngôi", hắn sẽ thuận lợi kế thừa đại thống.

Hắn định chờ các đại thần thỉnh cầu "ủng hộ Cổ Phàm Chi hắn lên ngôi" ba lần, hắn thoái thác ba lần, cuối cùng sẽ "miễn cưỡng" đồng ý.

Cổ Phàm Chi thoái thác lần thứ hai, chỉ cần từ chối một lần nữa, chờ đến lần thứ tư rồi đồng ý được.

"Xin điện hạ thương xót bá tánh thiên hạ, kế thừa đại thống." Mọi người cùng hô.

Cổ Phàm Chi lộ vẻ đau thương, "Phàm Chi không tài không đức, không đủ tư cách gánh vác trọng trách thống trị thiên hạ."

Hắn vừa nói xong, đang chờ lần thứ tư thì một giọng nói uy nghiêm từ ngoài điện truyền vào.

"Đúng vậy, ngươi không đủ tư cách thống trị thiên hạ."

Mọi người nghe thấy giọng nói đó, nhất trí nhìn về cửa đại điện, thấy được một thân ảnh mặc hoàng bào xuất hiện.

Mọi người trợn mắt, nhìn Văn Tuyên Đế bằng ánh mắt không thể tin.

Các vị Hoàng tử và đại đa số đại thần thấy vậy thì đều lộ vẻ vui mừng, duy chỉ có phe Cổ Phàm Chi là sợ hãi. Cổ Phàm Chi chính là người kinh hãi nhất ở đây.

Sao có thể như vậy?!

Không phải ông ta chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Văn Tuyên Đế nghiêm nghị nhìn Cổ Phàm Chi, Cổ Phàm Chi bị ánh mắt lạnh toát của ông nhìn đến run rẩy. Dư quang nhìn thoáng qua Long tướng quân và thống lĩnh Ngự Lâm Quân, hắn lại tự tin hơn.

"Phụ hoàng, ngài đã nhường ngôi Hoàng đế cho trẫm, bây giờ ngài nên nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ xử lý chuyện quốc gia đại sự."

Văn Tuyên Đế nghe hắn tự xưng là "trẫm", khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không, "Ngươi biết mình đang làm gì không?"

"Trẫm đang làm việc trẫm cần làm. Phụ hoàng, ngài đã già rồi. Già rồi thì nên lui lại, để nhi tử chia sẻ giúp ngài. Ngài phải nghỉ ngơi thật khoẻ trong Hoàng cung. Ngài yên tâm, chỉ cần trẫm còn ở đây, chắc chắn ngài sẽ không phải lo áo cơm, sống bình an như trước."

Ngũ hoàng tử cả giận mắng, "Cổ Phàm Chi, ngươi định giam lỏng phụ hoàng sao? Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo!"

Cổ Phàm Chi đã chán Ngũ hoàng tử suốt ngày cắn loạn như chó điên này rồi, vừa lúc có thể dùng hắn giết gà dọa khỉ.

"Người đâu, bắt Ngũ điện hạ lại."

Nhưng Ngự Lâm Quân và Long Hổ Quân đều đứng yên.

Cổ Phàm Chi lại hô, "Tai các ngươi điếc hết rồi à? Bắt Ngũ điện hạ lại."

Vẫn không ai nghe lệnh hắn, lần này, Cổ Phàm Chi mới cảm thấy bất an, mặt trắng nhợt đi.

Các Hoàng tử và đại thần thấy vậy thì đều lộ vẻ vui mừng, nhìn hắn bằng ánh mắt xem diễn.

"Long tướng quân, Phương thống lĩnh." Cổ Phàm Chi nhìn hai đại tướng.

Hai người lại đi tới trước mặt Văn Tuyên Đế, một trái một phải canh giữ cạnh ông, không cần nói cũng hiểu hành động đó có nghĩa là gì.

"Các ngươi..." Cổ Phàm Chi chỉ vào họ, tức đến xanh mặt.

Long tướng quân nói, "Tứ điện hạ, Long mỗ ta cả đời chỉ nguyện trung thành với Thánh thượng. Long mỗ không dùng nổi vàng bạc tài bảo của ngươi."

Phương thống lĩnh cũng nói lời tương tự.

Cổ Phàm Chi không ngu, đã hiểu tất cả.

Hắn trúng kế của phụ hoàng rồi.

Hắn bị người ta tính kế, mà người tính kế hắn chính là phụ thân tốt, phụ hoàng tốt của hắn.

"Có phải ngươi đã sớm biết rồi không?" Cổ Phàm Chi nhìn Văn Tuyên Đế, cuồng loạn quát.

Văn Tuyên Đế lạnh lùng nói, "Nếu việc nhỏ như vậy còn không nhìn thấu thì sao có thể thống trị thiên hạ, quản lý quốc gia, để bá tánh an cư lạc nghiệp?"

Chân Cổ Phàm Chi mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng.

Văn Tuyên Đế không quan tâm hắn thế nào, trực tiếp hạ lệnh.

"Áp toàn bộ những người tham dự việc này vào thiên lao, chờ ngày tái thẩm."

Ngự Lâm Quân tiến vào đại điện, xách người phe Cổ Phàm Chi đi.

Có người lập tức hô to, "Thánh thượng, thần không biết di chiếu trong tay Tứ điện hạ là giả, thần bị lừa."

"Hoàng thượng, thần bị Tứ điện hạ mê hoặc nên mới hồ đồ mắc lỗi, mong Hoàng thượng khai ân."

......

Đoàn người bị kéo ra ngoài.

Bọn họ bị kéo đi rồi, mọi người cùng nhìn về phía Cổ Phàm Chi.

Đôi mắt Văn Tuyên Đế lạnh lùng nhìn về phía hắn, trước đó không động hắn là vì còn nể tình phụ tử, nhưng giờ, không thể giữ.

"Dẫn hắn đi." Văn Tuyên Đế ra lệnh.

Thị vệ tiến lên, Cổ Phàm Chi bấy giờ mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Văn Tuyên Đế, "Phụ hoàng, hài nhi sai rồi, xin ngài tha thứ cho hài nhi một lần đi."

Văn Tuyên Đế nhìn người quỳ khóc trên đất, mặt càng lạnh hơn.

Nếu giờ hắn còn đường đường chính chính lớn tiếng nói mình không sai thì có lẽ ông sẽ còn kính nể hắn vài phần, nhưng hắn như vậy, ông chỉ cảm thấy lòng nghèn nghẹn, chẳng thoải mái chút nào.

"Kéo xuống đi." Văn Tuyên Đế lạnh lùng nói.

"Phụ hoàng, hài nhi bị phương sĩ mê hoặc nên mới mắc đại tội. Hài nhi thật sự là nhất thời hồ đồ, mong phụ hoàng khai ân." Cổ Phàm Chi đau khổ cầu xin.

Ngũ hoàng tử sợ Văn Tuyên Đế động lòng rồi giảm bớt hình phạt cho hắn nên nói, "Phụ hoàng, vừa rồi Tứ ca uy phong lắm. Đêm qua còn chặn chúng ta ở cửa cung không cho vào. Hôm nay vừa vào đã ra oai phủ đầu, để chúng ta cảm nhận được uy phong của Tứ ca nữa."

Cổ Phàm Chi nhìn Ngũ hoàng tử đầy hận thù.

Văn Tuyên Đế nghe Ngũ hoàng tử nói thì cũng không tức giận mấy, còn bất mãn với Ngũ hoàng tử.

Nhị hoàng tử đi lên, "Phụ hoàng, Tứ đệ hẳn chỉ nhất thời hồ đồ nên mới làm ra việc đại nghịch bất đạo này. May mà phụ hoàng vẫn bình yên vô sự. Xin phụ hoàng bỏ qua cho Tứ đệ lần này."

Ngũ hoàng tử nghe Nhị hoàng tử nói thế thì không tin nổi, bất mãn nhìn hắn.

Có phải Nhị ca uống lộn thuốc rồi không? Sao lại nói đỡ cho Cổ Phàm Chi?

Chẳng lẽ Nhị ca quên vừa rồi Tứ ca đối xử với họ thế nào rồi sao?

Người thông minh lại giơ ngón cái cho Nhị hoàng tử, chiêu "lấy lùi làm tiến" này không những không giúp Cổ Phàm Chi mà còn khiến Văn Tuyên Đế càng quyết tâm xử quyết hắn hơn. Đồng thời cũng khiến Văn Tuyên Đế cảm thấy Nhị hoàng tử là người có tấm lòng nhân hậu.

Văn Tuyên Đế nhìn Nhị hoàng tử bằng ánh mắt nhu hoà, khi quay đầu nhìn Cổ Phàm Chi, ánh mắt càng lạnh thêm, "Nhốt vào thiên lao."

Thị vệ kéo Cổ Phàm Chi định đi, còn chưa tới cửa đã thấy một người vội vàng chạy vào đại điện, người đó chính là Tiêu quý phi.

Tiêu quý phi nhìn thoáng qua nhi tử, vội vàng vòng qua hắn, chạy đến thẳng trước mặt Văn Tuyên Đế, quỳ xuống.

"Hoàng thượng, xin ngài tha cho Chi Nhi một mạng."

Tiêu quý phi biết, giờ chỉ có Văn Tuyên Đế mới cứu được nhi tử.

Sắc mặt Văn Tuyên Đế khó coi nhìn Tiêu quý phi.

Đám kia trông coi bà kiểu gì mà bà chạy tới đây được?

Khuôn mặt Tiêu quý phi giàn giụa nước mắt, khóc lóc thê ai cầu xin ông, "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ có một nhi tử. Nếu con không còn, thần thiếp cũng không sống nổi."

Văn Tuyên Đế không dao động.

Tiêu quý phi hầu hạ Văn Tuyên Đế nhiều năm nên hiểu tính ông, chỉ cần một biểu cảm nhỏ của ông, bà cũng đã hiểu ý định của ông.

Tiêu quý phi bỗng đứng lên, "Hoàng thượng, thần thiếp nguyện ý dùng mạng mình đổi một mạng cho nhi tử, khẩn cầu Hoàng thượng bỏ qua cho Chi Nhi."

Dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu quý phi đã đâm đầu vào cột, máu tươi văng khắp nơi, máu đỏ chảy dọc từ trán của bà xuống.

Khuôn mặt tuyệt mỹ nhuộm đẫm máu tươi, ánh mắt bà vẫn cố chấp nhìn về phía Văn Tuyên Đế.

Văn Tuyên Đế xông lên, ôm chặt bà, đôi mắt tràn đầy thương tiếc.

"Sao ngươi lại ngốc như thế?!" Văn Tuyên Đế vừa vội vừa giận.

Tiêu quý phi nắm chặt tay ông, ánh mắt cố chấp mang theo cầu xin, "Hoàng thượng, tha cho Chi Nhi một mạng."

"Được, trẫm đồng ý với ngươi." Văn Tuyên Đế vội đồng ý, quay đầu quát người phía sau, "Mau truyền thái y!"

Nhưng, sau khi ông đồng ý, Tiêu quý phi không còn vướng bận, nhắm mắt lại.

Cổ Phàm Chi thấy mẫu phi chết, liều mạng muốn thoát khỏi khống chế của thị vệ.

"Mẫu phi!!" Cổ Phàm Chi hét lên đau đớn.

Cuối cùng, hắn thoát được, vội chạy đến trước mặt Tiêu quý phi, quỳ gối trước mặt bà, khóc đến tê tâm liệt phế.

"Mẫu phi, là hài nhi bất hiếu, là hài nhi hại mẫu phi. Mẫu phi..."

"Mẫu phi, người đáng chết là ta."

"Mẫu phi, ta sai rồi."

"Mẫu phi tỉnh lại đi được không?"

Hắn hối hận, hắn thật sự hối hận.

Hắn hại chết mẫu thân, liên luỵ đến mọi người.

Hắn hối hận!

Thực sự rất hối hận!

Tiếng khóc tê tâm liệt phế mang theo vô hạn hối và hận.

Hắn hận phụ hoàng vô tình.

Hắn hận Thiên Đạo bất công.

Hắn hận tất cả mọi người ở đây.

Là họ, là họ ép mẫu phi chết.

Mọi người yên lặng nhìn một màn này.

Cả đại điện chỉ còn tiếng khóc của Cổ Phàm Chi.

Hôm sau, vô số phủ đệ của quan viên trong thành Trường An bị xét nhà. Gia tộc của Tiêu quý phi cũng bị liên lụy, cả nhà bị đày đến Ninh Cổ Tháp.

Vô số người bị chém đầu, đoạn đầu đài nhuộm đỏ màu máu.

Cổ Phàm Chi là đầu sỏ, vì Tiêu quý phi đổi mạng nên giữ lại một mạng.

Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Cổ Phàm Chi bị giam ở Trúc Sơn, đời này không thể rời khỏi Trúc Sơn một bước.

Trúc Sơn ẩm ướt quanh năm, người sống ở đó lâu sẽ ốm đau không ngừng.

Qua lần đả kích này, Cổ Phàm Chi suy sút, mỗi ngày ngồi ngốc ở cửa nhìn đỉnh núi bên ngoài, không nói một lời, tựa như con rối vô cảm.

Chiều hôm đó, một bóng người xuất hiện trên con đường nhỏ dẫn lên Trúc Sơn,

Nàng cầm ô, chậm rãi tới gần gian nhà trúc.

Khi nàng đến nơi, ngồi xổm trước mặt Cổ Phàm Chi, người ngồi ở cửa lại dường như không phát hiện ra nàng.

"Tứ điện hạ, đã lâu không gặp."

Một câu nói thành công khiến hắn ngẩng đầu.

Giọng nói đó rõ ràng là của thần tiên, nhưng lúc này lại phát ra từ miệng một nữ tử.

Cổ Phàm Chi kinh nghi nhìn nàng, "Ngươi là ai?"

Bắc Vũ Đường cười nói, "Người thông minh như Tứ điện hạ chắc hẳn đã đoán được thân phận của ta rồi."

Lần này, nàng cũng dùng giọng của "thần tiên".

"Là ngươi! Người đó là ngươi!" Khuôn mặt chất phác của Cổ Phàm Chi lộ vẻ phẫn nộ.

"Đúng, không sai, chính là ta." Bắc Vũ Đường hào phóng thừa nhận.

"Đồ lừa đảo!"

Lúc này, Cổ Phàm Chi đã hiểu tất cả.

"Từ đầu tới cuối ngươi đều lừa ta. Phiên Nhiên không phải tai tinh, đúng không?"

"Đúng."

"Những việc ngươi làm đều là vì khiến ta mưu phản, đúng không?" Cổ Phàm Chi lạnh giọng chất vấn.

"Không sai."

Hợp nhất đám thổ phỉ, đả kích các Hoàng tử, tất cả đều để trải chăn khiến hắn mưu phản, đồng thời lấy được lòng tin của hắn. Chờ đến khi hắn hoàn toàn tin tưởng, lại bảo hắn không có hy vọng, ép hắn tạo phản.

Tất cả đều thuận lý thành chương!

"Vì sao ngươi lại làm vậy?" Cổ Phàm Chi oán độc nhìn nàng.

"Vì sao?" Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Điện hạ thông minh như thế, chẳng lẽ không đoán được sao?"

Cổ Phàm Chi nhớ lúc trước mình ra tay đối phó nàng, lòng đã hiểu rõ.

"Lần này ngươi tới đây là vì chê cười ta sao? Muốn thấy ta chật vật thế nào sao?" Cổ Phàm Chi càng nói, hận thù trong mắt càng dày đặc.

"Chật vật?" Bắc Vũ Đường đánh giá hắn từ trên xuống, "Ta cứ nghĩ mẫu phi ngươi chết vì ngươi, ngươi sẽ tự trách đến chết nên mới cố ý tới xem thử, không ngờ ngươi lại sống thoải mái đến thế, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào. Quả nhiên, con cháu nhà Đế vương đều máu lạnh như nhau."

"Ngươi..." Cổ Phàm Chi tức giận, "Ta giết ngươi!!"

Cổ Phàm Chi xông lên muốn giết nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng đá văng.

"Cần gì tự rước lấy nhục?" Bắc Vũ Đường mỉm cười, "Hôm nay ta tới là vì nói cho ngươi một tin tốt."

Cổ Phàm Chi chẳng hề để ý đến tin tốt nàng định nói.

"Ý trung nhân của ngươi còn sống đấy."

Cổ Phàm Chi sững lại, "Sao có thể?!"

Trước đó, mấy người Cao Cần nói Phiên Nhiên chạy trốn, thật ra hắn hiểu, họ đã giết Phiên Nhiên rồi. Tuy thầm hận hai người họ, nhưng hắn lại không muốn mất đi phụ tá đắc lực nên chỉ có thể vờ như không biết, tin lời họ.

Bắc Vũ Đường rời đi từ khi nào, Cổ Phàm Chi không rõ.

Khi Bắc Vũ Đường và Cổ Phàm Chi nói chuyện, một bóng người gầy ốm khập khiễng tiến vào thành Trường An. Ả ngẩng đầu nhìn cửa thành cao ngất, tựa như đã ngàn năm trôi qua.

"Tránh ra, tránh ra!" Một gia đinh thô lỗ la hét, thấy Cố Phiên Nhiên còn đứng đó thì đẩy ả ngã xuống.

Cố Phiên Nhiên chật vật ngồi trên đất, ngước mắt đã thấy một chiếc xe ngựa bên cạnh mình, gió nhẹ thổi qua nhấc màn xe lên, xuyên qua khe hở, ả thấy được người trong xe.

Người đó chẳng phải ai xa lạ, đó là đệ đệ cùng cha khác nương của ả.

Chờ họ rời đi, bá tánh xung quanh mới rôm rả nói chuyện.

"Đó là ai mà kiêu ngạo thế?"

"Công tử của cửa hàng Cố thị đấy."

"Thì ra là họ. Cửa hàng Cố thị không phải đã xuống dốc rồi sao? Sao còn kiêu ngạo thế?" Có người khó hiểu.

"Ai mà biết."

"Đến ngày chọc phải quyền quý thì ráng chịu."

Cố Phiên Nhiên nghe họ bàn tán, cũng không nói gì.

Ả bò dậy, tiến vào thành, đi về phía nội thành. Đến khi tới cửa phủ Tứ hoàng tử, ả thấy cửa phủ đóng chặt, dán giấy niêm phong.

Có chuyện gì rồi?!

Cố Phiên Nhiên ngăn một nam tử trung niên, vội vàng hỏi, "Đại thúc, Tứ hoàng tử bị sao vậy? Vì sao phủ lại bị niêm phong?"

Người nọ nhìn ả, nghi ngờ hỏi, "Ngươi hỏi làm gì?"

"Người thân của ta làm việc trong phủ, ta đi mấy ngày định đến ở nhờ. Giờ phủ đệ bị niêm phong, ta không biết tìm hắn ở đâu."

Nam nhân trung niên bừng tỉnh, thấm thía bảo, "Ngươi đừng tìm nữa. Người thân của ngươi bị chém đầu rồi."

"Chuyện, chuyện gì đã xảy ra?"

Nam nhân trung niên hạ giọng, "Tứ hoàng tử soán vị không thành, người theo phe Tứ hoàng tử đều bị xét nhà, diệt môn. Người thân ngươi muốn tìm sợ là đã chết rồi."

Người nọ nói xong thì rời đi.

Cố Phiên Nhiên đứng đó, mãi nửa ngày sau mới nhỏ giọng cười nhạo, tiếng cười mang theo vui sướng.