Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 620: Thế giới hiện thực (135)




Tác giả: Vân Phi Mặc

"Không sao, nương tử muốn làm gì thì cứ làm đi, họ không nhìn thấy."

Thứ họ thấy chỉ là thứ y muốn cho họ thấy.

"Ngủ một giấc, mai còn diễn kịch nữa."

Bắc Vũ Đường không hề lo về vấn đề an toàn, dù Phong Ly Ngân không ở đây thì nàng cũng không lo. Vì chỉ cần nàng còn chưa xem bói cho Cổ Phàm Chi thì hắn sẽ không dám ra tay.

Đêm nay, Bắc Vũ Đường ngủ cực kỳ an ổn, mà Cổ Phàm Chi lại trằn trọc không ngủ được.

Trời sáng, Bắc Vũ Đường vừa ăn xong đã bị đưa tới thư phòng.

"Đạo trưởng, hôm nay xem bói được rồi chứ?" Cổ Phàm Chi mỉm cười hỏi.

"Được. Nhưng một người chỉ có thể tính một quẻ." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Cổ Phàm Chi thầm mắng: Quy củ rách nát lắm thế!

"Một quẻ là đủ rồi." Cổ Phàm Chi nói.

"Tứ điện hạ muốn tính gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Cổ Phàm Chi cũng không thấy kỳ lạ khi tên đạo sĩ này đoán được thân phận của mình, nếu chút bản lĩnh ấy còn không có thì không cần phải xem bói làm gì nữa.

"Tiền đồ." Cổ Phàm Chi nói.

Hoàng tử quan tâm tiền đồ, nói thẳng ra là quan tâm mình có thể thành trữ quân hay không.

Bắc Vũ Đường hỏi sinh thần bát tự của hắn như thường lệ rồi bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán.

Sắc mặt Cổ Phàm Chi bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tay của hắn không tự giác siết chặt, mày nhíu nhẹ khó phát hiện.

Rõ ràng chỉ có mấy tức, vậy mà với hắn lại tựa như nửa thế kỷ xa xăm.

"Điện hạ, trong mệnh ngươi không có tử vân."

Tử vân có nghĩa là mệnh Đế vương, không có tử vân, có nghĩa là hắn sẽ không trở thành Đế vương.

Thần sắc Cổ Phàm Chi biến đổi, cuối cùng không khống chế nổi biểu cảm của mình nữa.

"Ngươi chắc chắn?"

Bắc Vũ Đường gật đầu khẳng định.

Cổ Phàm Chi không tin, "Có thể sửa mệnh không? Ta nghe nói những đạo sĩ đắc đạo có thể nghịch thiên sửa mệnh, ngươi có thể không?"

Bắc Vũ Đường trầm giọng nói, "Đó là tà thuật, dù bần đạo biết cũng sẽ không sử dụng. Nghịch thiên sửa mệnh sẽ tổn hại thọ mệnh của điện hạ, cách này không thể dùng."

"Ta không để bụng." Cổ Phàm Chi có vẻ thất thố.

Từ lúc còn nhỏ, mẫu phi đã luôn bảo hắn phải lấy lòng phụ hoàng, để phụ hoàng lập mình làm trữ quân.

Mục tiêu đời này của hắn là trở thành một Đế vương.

Bắc Vũ Đường vẫn từ chối.

Trước khi Cổ Phàm Chi nổi bão, Bắc Vũ Đường bổ sung một câu, "Tuy nhiên, điện hạ không cần như vậy. Mệnh cách của điện hạ tuy không có tướng tử vân, nhưng vẫn có màu tử vân nhè nhẹ. Theo sinh thần bát tự của điện hạ, vốn là mệnh cách Đế vương, nhưng không hiểu vì sao mệnh cách lại thay đổi."

"Cái gì?!" Cổ Phàm Chi cả kinh.

"Để bần đạo tính thử." Bắc Vũ Đường làm bộ làm tịch bắt đầu tính, sau đó nói, "Điện hạ, trước đó bên cạnh điện hạ hẳn có một người có mệnh cách đặc thù. Người đó đã cắn nuốt tử vân của điện hạ, khiến tử vân tiêu tán. Người nọ hẳn không ở bên cạnh điện hạ, nếu để người nọ tiếp tục ở cạnh điện hạ, e rằng tất cả khí vận của điện hạ sẽ bị người đó hấp thu."

"Khí vận là do thiên địa chú định. Người có khí vận lớn đều là nhân trung long phượng, thành tựu phi phàm."

Theo lời Bắc Vũ Đường, trong đầu Cổ Phàm Chi hiện ra một người.

Đó chính là Cố Phiên Nhiên.

Thật sự là Phiên Nhiên sao?

Là nàng cắn nuốt khí vận và tử vân của mình sao?

Cổ Phàm Chi lấy một thiếp canh trong ngăn kéo ra, trên đó viết sinh thần bát tự của một người, "Đạo trưởng xem thử mệnh cách của người này đi."

Bắc Vũ Đường thuận thế tiếp nhận, nhìn thoáng qua, mày nhíu chặt.

"Điện hạ, mệnh cách của người này chính là người bần đạo vừa nói. Nếu điện hạ muốn sống lâu, tạo dựng nghiệp lớn, vậy người này không thể xuất hiện trước mặt điện hạ nữa." Bắc Vũ Đường nói rất nghiêm túc, khuôn mặt ngưng trọng.

Quả nhiên là Cố Phiên Nhiên!

Lòng Cổ Phàm Chi trùng xuống, cảm thấy trái tim mình trở nên vắng vẻ.

Nữ nhân mình yêu thế mà lại là người trở ngại nghiệp lớn của mình.

Giang sơn hay mỹ nhân? Hắn đã sớm có lựa chọn.

Cổ Phàm Chi thất thần một lát rồi bình thường lại, "Đạo trưởng, vừa rồi nghe ngươi nói, còn đường xoay chuyển?"

"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật đầu, "Điện hạ vốn hẳn là mệnh tử vân, nhưng vì người bên cạnh ảnh hưởng khiến tử vân tan đi, chỉ còn lại vụn vặt. Muốn dựa vào chút tử vân vụn vặt này ngồi lên chủ vị, đúng là khó."

"Nhưng cũng không phải không thể thay đổi. Chỉ là trong quá trình này cần điện hạ phải mạo hiểm."

Cổ Phàm Chi nghe rất nghiêm túc, "Nguy hiểm lắm không?"

"Rất nguy hiểm." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói, "Chỉ cần sơ ý sẽ uy hiếp sinh mệnh của điện hạ, nhưng nếu thành công, điện hạ sẽ ngồi ổn chủ vị."

Cổ Phàm Chi trầm ngâm một lát rồi nói, "Thành việc lớn, mạo hiểm chút cũng đáng."

"Nếu điện hạ đã quyết định, vậy bần đạo sẽ giúp ngươi chuẩn bị tất cả, đến lúc đó chỉ cần điện hạ làm theo lời ta là được." Bắc Vũ Đường nói.

"Vậy phiền đạo trưởng."

Cổ Phàm Chi đưa Bắc Vũ Đường đến tận cửa viện, nhìn nàng rời đi.

Khi hắn quay lại thư phòng, trong thư phòng đã có thêm một người, đó là mưu sĩ Cao Cần.

"Điện hạ, người này bên ngoài thanh danh cao, nhưng trong chuyện này, thuộc hạ cảm thấy còn phải thử vài lần, tránh biến khéo thành vụng." Cao Cần cẩn thận đề nghị.

Cổ Phàm Chi tất nhiên sẽ không để thuộc cấp cảm thấy mình quá nóng vội, "Cao Cần, ngươi quá cẩn thận. Trước đó người chúng ta phái đi đều nhận được kết quả đúng, có thể thấy người này có bản lĩnh."

"Điện hạ, việc liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, cần phải vô cùng cẩn thận. Trước đó chỉ là đoán mệnh đơn thuần thôi, giờ là sửa mệnh, không thể thiếu cảnh giác."

"Vậy được, ngươi nói xem nên làm thế nào?" Cổ Phàm Chi nhả ra.

"Điện hạ, chức Binh bộ thượng thư bỏ trống nhiều ngày, trong triều có nhiều tranh luận, Hoàng thượng lại chậm chạp không định, không thì ngài để hắn tính xem người Hoàng thượng sẽ chọn là ai. Nếu không phải người bên ta thì bảo hắn nghĩ cách thay đổi. Nếu thành công thì có thể thấy người này thật sự có thể trợ giúp điện hạ đạt thành nghiệp lớn. Còn nếu chuyện nhỏ như vậy còn không làm xong, vậy sao có thể giúp điện hạ được đây."

Lời Cao Cần nói rất hợp ý Cổ Phàm Chi.

"Việc này giao cho ngươi đề điểm."

Cao Cần chắp tay, "Thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng vì điện hạ. Việc này nên sớm không nên muộn, thuộc hạ sẽ đi tìm hắn ngay."

Trong tiểu viện hẻo lánh, Bắc Vũ Đường vừa về thì Cao Cần đã tìm tới.

Cao Cần vừa thấy nàng đã tươi cười chào hỏi, "Đạo trưởng, ta là mưu thần trong phủ Tứ hoàng tử, nghe nói điện hạ mời đạo trưởng vào phủ, ta vô cùng vui sướng. Đã sớm nghe đạo trưởng bản lĩnh thông thiên, lòng ta ngưỡng mộ vô cùng. Hôm nay mạo muội tiến đến, mong đạo trưởng đừng trách."

Bắc Vũ Đường ra vẻ cao thâm nhìn hắn, "Thí chủ hẳn là có việc mới đến, cứ nói đừng ngại."

Cao Cần cười ha ha, cũng không hề buồn bực xấu hổ khi bị vạch trần, "Đạo trưởng quả nhiên thần thông quảng đại, ta còn chưa nói đã biết ý định của ta. Vậy tại hạ sẽ nói thẳng."

Bắc Vũ Đường nâng tay ngắt ngang lời hắn.

"Nếu bần đạo tính không sai, lần này ngươi tới hẳn là vì chức Binh bộ thượng thư."

Cao Cần thầm giật mình, khuôn mặt lại ra vẻ căng thẳng, không để lộ cảm xúc thật.

"Ngươi về nói với điện hạ, chức Binh bộ thượng thư này sẽ không dừng ở phe điện hạ."

"Đạo trưởng có tính ra là ai không?" Cao Cần hỏi.

"Tiền Thông."

"Hắn?" Sắc mặt Cao Cần thay đổi.

Tên này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Trong triều, người thì cho rằng là Chu thị lang, người thì cho là Trương thị lang, nhưng hoàn toàn không ngờ lại là Tiền Thông, người mờ nhạt nhất trong lần tranh cử này, cũng là người không có khả năng trở thành Binh bộ thượng thư nhất.

(Ro: Tiền Thông là tên ông sư huynh cùng trường Tiểu Mặc mà nhỉ, chắc là đồng âm thôi ha?)

"Bần đạo từng gặp người này, người này mệnh cách hiển quý, đại trí giả ngu, là đại tài." Bắc Vũ Đường nói.

Tiền Thông đâu chỉ là đại tài, hắn còn là thanh đao sắc bén trong tay Văn Tuyên Đế.

Hắn nguyện trung thành với Văn Tuyên Đế, là tâm phúc của Văn Tuyên Đế, rất ít người phát hiện điều này. Mãi ba năm sau, hắn tiến vào Nội Các, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ý đồ của Văn Tuyên Đế.

Văn Tuyên Đế cố ý bồi dưỡng hắn, muốn hắn trở thành Thừa tướng kế tiếp.

Người này lòng dạ thâm sâu lại sở hữu khuôn mặt hàm hậu che giấu đi sự thâm trầm cùng tâm tư kín đáo.

Cao Cần thu lại sự kinh ngạc, ngưng trọng hỏi: "Đạo trưởng, chức Binh bộ thượng thư rất quan trọng. Gần đây điện hạ luôn lo lắng sốt ruột vì nó. Không biết đạo trưởng có cách nào giúp điện hạ như nguyện không?"

Đôi mắt thâm trầm của Bắc Vũ Đường nhìn hắn chằm chằm.

Cao Cần bị nàng nhìn đến chột dạ.

"Chỉ có lần này, không có lần sau. Nếu còn có lần sau, bần đạo sẽ không ra tay nữa, kể cả việc điện hạ cầu mong." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.

"Phiền đạo trưởng."

"Bần đạo cần đả toạ tu luyện."

Cao Cần thức thời đứng dậy rời đi.

Bắc Vũ Đường chờ hắn đi rồi đóng cửa lại.

"Họ đang không yên tâm nên muốn thử ta một lần đây mà." Bắc Vũ Đường cười nghiền ngẫm.

Cao Cần vừa tới, nàng đã đoán được mục đích của hắn, vừa rồi nói chuyện cùng hắn là vì lấy được niềm tin của hắn. Hắn là mưu sĩ số một của Cổ Phàm Chi, rất được Cổ Phàm Chi tin tưởng.

Nếu hắn cũng tin phục nàng thì chuyện nàng muốn làm sau này cũng dễ dàng hơn nhiều.

Phong Ly Ngân đi đến sau nàng, đặt hai tay lên đôi vai nàng, nặn bóp.

"Nương tử gần đây mệt mỏi, việc nhỏ này để vi phu làm cho. Gần đây không có việc gì làm, vừa lúc vi phu có thể hoạt động gân cốt, mong nương tử cho vi phu cơ hội."

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn y một cái, cười khẽ, "Được."

Nàng đồng ý, người nào đó thở dài lẩm bẩm, "Cuối cùng cũng không phải làm tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi nữa."

Phụt...

Bắc Vũ Đường cười ra tiếng, "Tiểu bạch kiểm tuyệt sắc thế này, ta cũng không bao nuôi nổi."

Phong Ly Ngân cười sủng nịch, "Không sao, vi phu bao nuôi nương tử là được, sao có thể để nương tử làm việc mệt nhọc như "bao nuôi" cơ chứ."

"Cái miệng nhỏ này đúng là càng ngày càng ngọt."

Đôi mắt thâm thuý của Phong Ly Ngân sáng lên, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên áp xuống, tiến gần mặt nàng.

"Nương tử không thử sao biết nó ngọt. Để chứng minh lời nương tử nói là đúng, vi phu muốn nương tử nếm thử cơ."

Tiếng nói vừa dứt, người nào đó đã quang minh chính đại hôn xuống.

Lý do đầy đủ, suy nghĩ cầm thú đã lộ rõ mồn một.

Bắc Vũ Đường trừng y, trừng mãi, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại.

Cả phòng mau chóng tràn ngập bong bóng màu hồng phấn, ngọt ngấy đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Hôm sau, Phong Ly Ngân làm một thuật pháp, để bù nhìn thay thế Bắc Vũ Đường. Bù nhìn này nhìn rất giống Bắc Vũ Đường, có thể đối thoại bình thường, ngay cả biểu cảm cũng giống ba phần.

Hai người rời khỏi phủ hoàng tử, tới thẳng trường thi.

Hôm nay là ngày Tiểu Mặc Nhi rời trường thi. Giống như lúc bắt đầu, cửa trường thi chen chúc, tất cả đều nhón chân chờ mong người bên trong ra.

Khi cánh cửa trường thi mở ra, mọi người đều nhất trí nhìn nó chằm chằm.

"Ra rồi, ra rồi!" Có người kinh hỉ hô.

Chỉ một lát sau, một đám học sinh biểu cảm mệt mỏi, như đã tiêu hao thể lực và tinh lực quá độ đi ra.

Bắc Vũ Đường đợi hồi lâu, mãi đến khi mọi người ra gần hết rồi, nàng mới thấy Tiểu Mặc Nhi khoan thai ra muộn.

"Mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi vui vẻ tới trước mặt Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ, chớp đôi mắt tròn to đen láy.

"Đi nào, về nhà thôi."

Khác với những người khác, Bắc Vũ Đường không hỏi cậu thi thế nào.

Dù là tốt hay xấu thì cũng đã thi xong rồi.

Giờ việc cần làm là ngồi chờ kết quả.

Bắc Vũ Đường tự mình xuống bếp, khao Tiểu Mặc Nhi đã vất vả chiến đấu hăng hái mấy ngày.

Qua năm ngày mới có kết quả, Bắc Vũ Đường có việc thì về phủ hoàng tử, không có việc thì ngồi nhà chờ cùng Tiểu Mặc Nhi. Trong quá trình này, kết quả lần khảo nghiệm của nàng cũng ra.

Bốn ngày sau, Binh bộ thượng thư được quyết định, từ Tiền Thông biến thành người của Tứ hoàng tử - Ngô Trác.

Vừa bãi triều, Cổ Phàm Chi đã kích động trở lại.

"Dẫn thần tiên tới thư phòng." Cổ Phàm Chi vừa thấy quản gia đã nói câu này.

"Vâng."

Mới đi được hai bước, Cổ Phàm Chi đã lại nói.

"Thôi, bổn hoàng tử tự mình qua gặp hắn."

Quản gia vừa nghe đã biết người nọ sau này sẽ bước bước lên mây.

Cao Cần cũng biết được kết quả sớm, lòng chấn động, sau đó cũng bắt đầu tin phục năng lực của Bắc Vũ Đường.

"Chúc mừng điện hạ có được người tài." Cao Cần nửa đường chúc mừng.

Tâm tình Cổ Phàm Chi không tồi, cười nói, "Được các vị tương trợ là may mắn của bổn hoàng tử. Hai vị đồng tâm hiệp lực, lo gì không đạt được nghiệp lớn."

"Cao Cần chúc điện hạ được như ước nguyện trước."

Tới sân viện hẻo lánh, Cổ Phàm Chi hỏi thị vệ canh cửa, "Gần đây đạo trưởng thế nào?"

"Vẫn luôn đả tọa trong phòng, đã mấy ngày chưa ăn cơm."

"Hắn có việc gì không?"

Thị vệ trả lời, "Vẫn rất tốt, không có gì khác thường."

Cổ Phàm Chi gật đầu, đi vào trong, vừa đi hai bước đã nghe thị vệ nói, "Điện hạ, đạo trưởng từng nói, mấy ngày gần đây sẽ bế quan, không hy vọng có người ngoài tới quấy rầy."

Cổ Phàm Chi dừng bước, "Nếu đã vậy, bổn hoàng tử sẽ không quấy rầy. Đạo trưởng xuất quan thì nói ngay cho ta biết."

"Vâng."

Bất chợt, cửa phòng mở ra, lại không thấy Bắc Vũ Đường.

Mọi người kinh nghi nhìn về phía căn phòng, nghe được âm thanh hồn hậu tang thương từ trong phòng truyền ra.

"Vào đi."

Cổ Phàm Chi đi vào trong phòng, thấy Bắc Vũ Đường vẫn còn ngồi đả toạ, mà cửa thì như tự động mở ra, khiến hắn càng xem trọng Bắc Vũ Đường hơn.

"Hôm sau ở Bắc Lĩnh Sơn của phủ Cam Châu sẽ có một đội nhân mã tập kích một đội thương lữ. Thu dùng đội nhân mã kia, sẽ giúp điện hạ càng gần mục tiêu hơn một bước."

Nói xong, Bắc Vũ Đường không nói gì nữa, dù Cổ Phàm Chi nói gì, nàng cũng không để ý.

Cổ Phàm Chi không tức giận, nhận được tin tức thì đi thương lượng với Cao Cần.

Theo ý Cao Cần thì có thể làm theo lời đạo sĩ.

Bọn họ bắt đầu bày cục, lập mai phục.

Hai ngày sau, quả nhiên có cướp ở Bắc Lĩnh Sơn, họ bắt toàn bộ đám đạo tặc. Sau một hồi vừa đe doạ vừa dụ dỗ, đám đạo tặc kia bị họ thu phục thành công.

Sau khi thu phục thành công, họ phát hiện mấy đương gia đều là người có thiên phú dị bẩm.

Nếu đưa vào quân, chắc chắn sẽ thành mãnh tướng một phương.

Cổ Phàm Chi biết tin, lòng đại hỉ, càng tin phục Bắc Vũ Đường hơn.

Hắn kích động tìm Bắc Vũ Đường, còn chưa kịp chia sẻ niềm vui thì đã nghe Bắc Vũ Đường nói, "Năm ngày sau, cứu một nữ tử thanh lâu ở vùng ngoại ô nam kinh thành."

"Nữ tử thanh lâu kia có gì đặc biệt?" Cổ Phàm Chi buột miệng hỏi.

Bắc Vũ Đường lại im miệng, không hề để ý.

Cổ Phàm Chi thấy vậy, rất thức thời, ngoan ngoãn rời đi.

****

Khi Bắc Vũ Đường làm thần côn, thành tích khoa cử cũng có, Tiểu Mặc Nhi trúng tuyển, trở thành Tiến sĩ trẻ nhất lịch sử, bước tiếp theo là thi đình.

Thi đình sẽ chọn ra tam giáp, ai có thể trở thành tam giáp, ai sẽ là Trạng nguyên, đều do Văn Tuyên Đế tự mình quyết định.

Thi đình sẽ cử hành vào ba ngày sau, trong ba ngày này, người trúng tuyển đều vội vã ôn tập, chỉ chờ ba ngày sau sẽ được Hoàng đế khâm điểm tam giáp trong kỳ thi đình.

Ba ngày trôi qua như nước chảy, Tiểu Mặc Nhi đi giữa một đám nam nhân trẻ tuổi, cực kỳ nổi bật.

Trong sòng bạc nhỏ ở thành Trường An đã bắt đầu phiên cá cược xem ai sẽ trúng Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.

Tỉ lệ kèo Tiểu Mặc Nhi trúng "Trạng nguyên" là một phần hai, cùng tỉ lệ với cậu là Lâm Phong của thư viện Hàn Sơn. Tỉ lệ kèo thấp nhất phải kể tới là Tề Mạnh Huy của thư viện Thái Bạch và ba vị khác trong bộ Tứ công tử, dù họ mới là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Trạng Nguyên.

Khi thi đình được cử hành, người của Cổ Phàm Chi cũng thành công cứu được nữ tử thanh lâu tự sát. Họ từ nữ tử thanh lâu đó biết được một bí mật, mà bí mật này đã giúp họ bắt được nhược điểm của Nhị hoàng tử.

Cổ Phàm Chi và Cao Cần cùng các mưu sĩ bắt đầu tính toán xem nên làm thế nào để một kích vặn đổ Nhị hoàng tử, khiến Nhị hoàng tử trọng thương.

Tiền triều phong ba bão táp, mà không khí kỳ thi đình cũng khẩn trương không kém.

Đại thần bên dưới giao các bài thi đến án của Văn Tuyên Đế, chờ Văn Tuyên Đế chọn ra tam giáp. Tất cả thí sinh thì chờ kết quả ở thiên điện, mọi người đứng ngồi không yên, không thể bình tĩnh.

Hai canh giờ sau, Văn Tuyên Đế đọc mấy chục bài thi, cuối cùng cũng thấy được bài thi khiến người ta vừa lòng.

"Người này có tài, có thể làm Trạng nguyên." Văn Tuyên Đế vừa lòng nhìn bài thi kia.

Lúc này, Văn Tuyên Đế đã có ba phần vừa lòng với bài thi này, mấy bài thi khác đều không khiến ông hứng thú mấy. Tuy nhiên, ông vẫn tuỳ ý lật xem, mãi đến khi đọc bài cuối cùng, đôi mắt ông sáng ngời.

Văn Tuyên Đế nhìn hai bài thi khiến mình khó mà lựa chọn trước mặt, hai người đều có tài làm Trạng nguyên khiến ông nhất thời khó đưa ra lựa chọn.