Nghiêm Thù biết, nếu Mộ Vân Ca mang thai thì đứa bé tuyệt đối không thể là của Bạc Tình, mà là của mình!
Trên mặt hắn lộ ra một tia ảo não, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên người Mộ Vân Ca.
Đáng chết! Bảo bối mang thai, hắn còn để cô tiếp tục ngốc bên người Bạc Tình!
Không được, hắn hiện tại liền phải mang bảo bối của mình về!
* * *
Bên trong bệnh viện.
Biết được Mộ Vân Ca mang thai, Bạc Tình lập tức vẻ mặt khẩn trương mà vui sướng dò hỏi bác sĩ phụ khoa rất nhiều việc cần chú ý, hiển nhiên đối với đứa bé này mười phần coi trọng.
Nhìn hắn tới lui vội vàng mười phần kích động, Rasaria tuy rằng không muốn Mộ Vân Ca, nhưng vẫn kiên nhẫn bên cạnh hắn.
Dù sao cũng là cháu ngoại của mình, tuy nói cô không thích Tưởng Uyển, nhưng nếu có đứa bé, vẫn là sinh ra tới.
"A Tình, anh quá khẩn trương đi?" Mộ Vân ca nhìn Bạc Tình bộ dáng kích động, nhịn không được cười nói.
Nghe được Mộ Vân Ca nói, Bạc Tình lập tức cẩn thận che chở cô nói: "Đây là con của chúng ta, anh đương nhiên là khẩn trương!"
* * *
Mà chờ sau khi bác sĩ cấp cho Mộ Vân Ca một số vitamin, Bạc Tình mới che chở Mộ Vân Ca rời đi bệnh viện.
Thật nhanh, ba người về đến nhà cũ Bạc gia.
Bởi vì trước kia Bạc Tình chưa bao giờ thừa nhận Tưởng Uyển là vợ mình, cho nên chưa bao giờ mang cô về nhà cũ Bạc gia.
Vì thế lần đầu tiên đến đây, trên mặt Mộ Vân Ca đúng lúc lộ ra một tia phức tạp.
Thấy thế, đầu quả tim Bạc Tình không khỏi run lên, sau đó vội vàng nói: "Chúng ta về nhà, về sau, đây là nhà của chúng ta."
Lời này vừa ra, trên mặt Mộ Vân Ca lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.
* * *
Mà sau khi vào phòng khách, Mộ Vân Ca liền ngồi trên sofa nhìn Bạc Tình căn dặn cái này căn dặn cái kia, cười khẽ nói: "Được rồi A Tình, anh cũng ngồi một lát."
Bạc Tình nghe xong cười gật đầu, sau đó ngồi bên người Mộ Vân Ca.
Có lẽ Bạc Tình biểu hiện quá để ý, lúc này Rasaria không khỏi nói: "A Tình, việc công ty không phải còn chưa xử lí xong sao, con đi trước đi, nơi này có mẹ bồi Uyển Nhi là tốt rồi."
Nghe được Rasaria nói, trên mặt Bạc Tình lộ ra một tia do dự.
Nhưng nghĩ đến Nghiêm Thù, Bạc Tình thật nhanh liền gật đầu nói: "Con đã biết."
Dứt lời, hắn liền áy náy nhìn Mộ Vân Ca nói: "Uyển Nhi, anh đi công ty xem trước, qua hai ngày nữa anh đều đem công việc về nhà xem, lại bồi em có được không?"
* * *
Mộ Vân Ca tự nhiên là ước gì Bạc Tình sớm một chút chút đi, lập tức mỉm cười ngọt ngào gật gật đầu: "Ân, công việc quan trọng, anh mau đi đi!" Tôi một giây đồng hồ đều không muốn nhìn thêm!
Nhưng ánh mắt cô nhìn Bạc Tình, lại dị thường không nỡ cùng nhung nhớ.
Bạc Tình bị ánh mắt cô nhìn như vậy, hai chân lập tức có chút bất động.
Quả nhiên tâm thái thay đổi, hắn mới phát hiện Uyển Nhi có bao nhiêu tốt!
Trước khi Tần Lam cũng từng không nỡ nhìn hắn, nhưng lại không giống như Tưởng Uyển nhớ nhung như vậy. Cô rõ ràng không nỡ cho hắn rời đi, nhưng lại nỗ lực làm một người vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Đáng giận là trước kia hắn đem ánh mắt như vậy giống như rắn rết mà tránh né, đem tình yêu của cô thành rác rưởi giẫm đạp khinh thường!
"Anh chờ lát nữa lại đi, anh lại bồi em trong chốc lát." Một lát sau, Bạc Tình đột nhiên ngồi xuống, quyết định lại bồi Mộ Vân Ca trong chốc lát.
* * *
Mộ Vân Ca nghe xong thân thể cứng lại, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Rasaria.
Mà Rasaria hướng Bạc Tình ôn nhu cười nói: "Được rồi A Tình, về sau các con mỗi ngày đều ở bên nhau, cũng không kém một lúc này."
Bạc Tình nghe xong cảm thấy có lí, cuối cùng vẫn đứng lên, "Uyển Nhi, chờ anh trở lại."
"Ân." Mộ Vân Ca gật gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Rasaria.
Bạc Tình vốn muốn hôn Mộ Vân Ca một lúc sau lại rời đi, nhưng nhìn thấy Mộ Vân Ca vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng vẫn buông tha cho cô.
Mẹ hắn còn ở nơi này, Uyển Nhi khẳng định sẽ ngượng ngùng, vẫn chờ buổi tối hắn trở lại rồi nói.
Dù sao Uyển Nhi hiện tại đã là của hắn.
* * *
Mà chờ sau khi Bạc Tình vừa rời đi, Rasaria liền hướng Mộ Vân Ca cười nói: "Uyển Nhi, xem ra A Tình thực sự là thích cô."
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca tức khắc có chút không thể tin nhìn Rasaria, mím môi.
Thấy thế, Rasaria ánh mắt hơi lóe, sau đó hỏi: "A Tình không chịu nói, nhưng cô khẳng định biết mắt hắn làm sao mà bị thương, cô có thể nói cho tôi biết sao?"
Mộ Vân Ca sớm biết rằng Rasaria không thích mình, lập tức lộ vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn là cắn môi nói: "Là do Nghiêm Thù nổ súng."
"Nghiêm Thù? Hắn vì sao phải làm như vậy?" Rasaria biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Mộ Vân Ca lập tức lộ ra vẻ mặt áy máy, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Nhìn thấy cô có bộ dạng này, Rasaria có chút không vui mị mị con ngươi, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
"Thôi, cô không muốn nói thì thôi, hiện tại cô đang mang thai, phải chú ý thân thể, tôi liền không lấy những việc này tới phiền cô." Rasaria nói.
* * *
Mộ Vân Ca gật gật đầu, sau đó xoay người đi lên lầu.
Chờ sau khi về đến phòng, Mộ Vân Ca lập tức đem máy theo dõi trong phòng xử lí một lần, sau đó liên hệ Nghiêm Thù.
Nghiêm Thù lúc này đã gần đến nhà cũ Bạc gia.
"Bảo bối, phát sinh chuyện gì? Anh lập tức liền đến Bạc gia, em chờ một lát, anh lập tức lại đón em!" Nghiêm Thù khẩn trương nói.
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca bất đắc dĩ nói: "Em không có mang thai."
"Em nói cái gì?" Nghiêm Thù kinh ngạt nói.
"Em nói, em không có mang thai, lúc trước ở bệnh viện kiểm tra đều là giả, anh hiện tại về đi, em ngày mai liền đi trở về." Mộ Vân Ca nói.
Tuy rằng thân thể của cô mọi hạng mục số liệu đều thật hoàn mỹ, nhưng là, cô không có khả năng mang thai.
* * *
Nghiêm Thù nghe được Mộ Vân Ca nói, trong lòng chỉ là thất vọng trong nháy mắt, nhưng thật nhanh, hắn liền ẩn nhẫn nói: "Không được, anh sợ Bạc Tình sẽ cưỡng bách em."
"Cho nên em mới cố ý làm bộ mang thai, yêm tâm đi, anh đã quên bản lĩnh của em rồi sao?" Mộ Vân Ca ôn nhu an ủi.
Cô biết Nghiêm Thù lo lắng cho mình, nhưng mà cô còn 4 giá trị tình yêu nữa liền có thể thành công, hiện tại không thể từ bỏ.
Nghiêm Thù nghe được Mộ Vân Ca nói, đôi tay nắm thật chặt, sau đó nói: "Vậy được rồi, nhưng mà đây là lần cuối cùng! Anh liền ở chung cư gần nhà cũ Bạc gia, nếu có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ qua đó."
Mộ Vân Ca nghe xong trong lòng ấm áp, sau đó gật gật đầu, "Ân."
* * *
Đêm đó, Bạc Tình trở về nhà sớm, vừa trở về liền đi thẳng đến phòng của Mộ Vân Ca.
Thấy Mộ Vân Ca đang an tĩnh ngồi trong phòng, trong lòng Bạc Tình nháy mắt buông lỏng.
"Uyển Nhi, anh đã trở về." Âm thanh Bạc Tình phá lệ ôn nhu.
Mộ Vân Ca vui vẻ quay đầu lại nhìn về phía Bạc Tình, sau đó hướng hắn tươi cười ngọt ngào.
Nhìn cô tươi cười, Bạc Tình chỉ cảm thấy mệt mỏi một ngày đều biến mất, mà trong lòng hắn cũng càng thêm may mắn là hắn không có mất đi cô.
Nhưng mà hắn lại không biết, qua ngày hôm nay, hắn đều sẽ ở trong hồi ức nhớ tươi cười của Mộ Vân Ca hôm nay.. tràn ngập hối hận mà vượt qua cả đời!