Vạn Kì khẽ cười, thật là một cô gái năng động.
" chuyện gì?" Cô đứng thẳng người nhìn Cẩm Sinh, ôn nhu hỏi.
" lão đại... Bọn họ không phần đồ ăn sáng cho em...!" Tiểu Cẩm Sinh ủy khuất cáo trạng.
Dùng từ còn rất thông minh nha.
Mặc dù từ vẻ bề ngoài đến tâm hồn đều lớn tuổi hơn Vạn Kì, thế nhưng không hề xấu hổ tự xưng em.
Vạn Kì không nhịn được đưa tay bẹo má cô ấy.
Thật khả ái.
" đó là vì chị dậy muộn." Vạn Kì không muốn Cẩm Sinh cảm thấy ngượng miệng, vì thế sửa lại xưng hô.
Bạch Cẩm Sinh thuận theo tiếp tục nói:" nhưng chị cũng biết đói đó!"
Vạn Kì tiếp tục bẹo má Cẩm Sinh, đáp:" không ăn sáng không chết được, dậy muộn phải bị phạt."
Cẩm Sinh cảm thấy đặc biệt ủy khuất, khóc tức tức hất tay Vạn Kì ra, hô:" lão đại, em không thương chị!"
Nói xong, học bộ dạng nữ chính ngôn tình, che mặt chạy đi.
Vạn Kì:" ... " Má thật mềm.
Sau đó không chút để ý tiếp tục thiết kế bảng hiệu.
Bạch Cẩm Sinh chạy đi tìm Tịch Dương nhà mình tố khổ, ai biết căn cứ cứ rộng lớn, kết quả lạc trôi đi đâu cũng không biết.
Cúi đầu nhìn cánh cửa hầm to lớn trước mặt, Bạch Cẩm Sinh chần chờ một lát, quay người lần mò trở về căn cứ, tìm Dịch Hồi.
Lần này cô nàng vận khí không tệ, lập tức đụng tới Dịch Hồi đang đi tìm Vạn Kì.
" lão đại!" Bạch Cẩm Sinh nhìn Dịch Hồi cứ thế rời đi, vội gọi với theo.
" hửm?"
" em tìm được một cánh cửa hầm ở bên kia." Bạch Cẩm Sinh chỉ về chỗ khi nãy cô phát hiện cửa hầm.
Dịch Hồi liếc mắt, gật đầu, tiếp tục đi.
Đó là cửa ra vào của căn hầm dưới đất, hắn đã để zombie canh giữ ở đó.
Bạch Cẩm Sinh cắn cắn môi, đi rồi?
Không tò mò có gì dưới đó sao? Lão đại thật kì quái.
Bạch Cẩm Sinh không có chuyện làm, nhàm chán lượn lờ trên đường.
Lượn đi lượn lại, chả biết sao lại quay về chỗ cửa hầm.
Nhìn cánh cửa to lớn, Cẩm Sinh tựa như bị ma quỷ ám ảnh, tiến lên đẩy cửa.
...
Chiều tối.
" Gru Gru!!!" Đông Cung Tịch Dương đứng trên nóc căn biệt thự to lớn của Dịch Hồi và Vạn Kì, dùng âm thanh mà chỉ zombie mới cỏ thể nghe hiểu gầm rú.
Vạn Kì đang lựa chọn hạt giống ngẩng đầu lên nhìn về phía Tịch Dương.
Dịch Hồi không biết từ đâu xuất hiện, ôm ngang vạn Kì lên, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Đông Cung Tịch Dương.
Vạn Kì nhìn Dịch Hồi, còn chưa kịp hỏi hắn có chuyện gì Dịch Hồi đã vung tay, nắm đấm cứng như sắt thép của hắn đập vào khuôn mặt đẹp đẽ của Tịch Dương khiến Tịch Dương lùi ra sau mấy bước, đồng thờ ngừng gào rống.
" mày bị điên à?!" Dịch Hồi đè thấp giọng, gầm lên với Tịch Dương.
Tịch Dương không để ý đến câu hỏi của Dịch Hồi, há miệng tiếp tục gầm rú.
Dịch Hồi khó chịu nhăn mày, đầu cúi gằm vừa lúc đối mặt với Vạn Kì, đôi con ngươi đen tuyền lập lòe huyết sắc.
" Hồi, chuyện gì vậy?" Vạn Kì đưa tay xoa xoa khóe mắt Dịch Hồi, ôn nhu hỏi.
Dịch Hồi không đáp.
Hắn đặt Vạn Kì xuống, ôn nhu xoa xoa hai má cô, quay người tiến về phía Tịch Dương.
Không biết bọn họ nói với nhau những gì, nhưng chỉ lát sau, cả hai đã khai chiến.
Vạn Kì rũ mắt, cầm máy ánh chụp lại thân ảnh chợt lóe của hai người.
Tịch Dương không hề yếu.
Mặc dù anh ta kém Dịch Hồi một cấp, thế nhưng vẫn có thể chịu được hơn 3 phút mới bị đánh ngã xuống đất.
Lần này Dịch Hồi vẫn không dùng dị năng.
Hắn tiến lên xé vạt áo của bản thân, thô bạo nhét vào miệng Tịch Dương, sau đó không nói một lời rời đi.
Vạn Kì nhìn theo bóng lưng Dịch Hồi, khó hiểu chớp chớp mắt.
Tịch Dương dãy dụa muốn đứng lên, bị A Ly vừa mới đuổi tới đè xuống.
Hai con mắt của A Ly đều đã tràn đầy tia máu, phía sau cậu ta là Giao Di đang luống cuống tay chân không biết làm sao, hết nhìn A Ly lại nhìn Vạn Kì.
Vạn Kì liếc cô bé, cúi người nhặt một viên đá, búng về phía đầu A Ly.
Chỉ thấy Giao Di vốn đang luống cuống lập tức trấn tĩnh lại.
Cô bé kéo A Ly một cái, viên đá mất đi mục tiên bắn về phía gốc cây, tạo thành một cái động nhỏ.
Tri Dao liếc Vạn Kì một cái, tiến lên xoa hai bên thái dương của A Ly, thấp giọng nói gì đó vào tai cậu ta, tia máu trong mắt A Ly dần dần rút đi.
Vạn Kì thấy mọi chuyện ở đây đã được kiểm soát, quay người chạy theo Dịch Hồi.
Trực giác cho cô biết chuyện lần này không ổn chút nào.
Dịch Hồi đi rất chậm, tốc độ chỉ ngang với những con zombie cấp 1, Vạn Kì rất nhanh đã đuổi kịp hắn.
Cô nắm tay Dịch Hồi.
" anh muốn đi đâu?"
Dịch Hồi nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thần trí vốn đã mơ hồ dần dần thanh tỉnh.
Hắn không thể thương tổn cô ấy.
Không thể!
Dịch Hồi cắn chặt răng, khắc chế từng cơn thô bạo đang trào dâng trong ngực, nghe lời Vạn Kì mà dừng lại.
Vạn Kì không nói thêm gì.
Cô ôn nhu hôn lên bàn tay đang nắm tay cô của Dịch Hồi, sau đó lại hôn lên trán hắn, tiếp theo là má, cuối cùng dừng ở trên môi, đồng thời bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Dịch Hồi, lực đạo vừa đủ khiến Dịch Hồi thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
*** Tác giả có lời muốn nói:
Sắp vào năm học rồi, tớ không thể tiếp tục đăng truyện thường xuyên được, chân thành xin lỗi các độc giả thân ái.
*** Hằng ngày cầu chương:
Look_Think_Talk
Cầu chương mới, chúc Âu đi học vui vẻ nga~