" tiểu Kì Kì, đầu bếp của em hình như có chút vấn đề." Dịch Hồi bế Vạn Kì, chậm rãi tản bộ xung quanh căn cứ Hoa Lăng.
" Giao Di có chút khác thường, có lẽ là giả bộ ngây thơ để tiếp cận A Ly. Dù sao một đứa trẻ ngây thơ thực sự làm sao có thể an toàn mà sống ở cái căn cứ cường giả vi tôn đó chứ?" Vạn Kì vỗ vỗ bàn tay đang ôm mình.
Dịch Hồi gật đầu, không tiếp tục nói.
Giao Di có vấn đề hay không cũng không sao, chỉ cần trình độ làm cơm không giảm là được. Dù sao cô bé để ý là tên nhóc A Ly kia, không phải bọn họ.
" tấn công luôn sao? Có viết thư khai chiến không?" Vạn Kì tùy tiện chụp mấy tấm ảnh bầu trời trong xanh, thuận miệng hỏi.
" tấn công luôn, thư từ gì." Dịch Hồi phất tay, số zombie đằng sau tiền hô hậu ủng, nối đuôi nhau tấn công vào căn cứ Hoa Lăng, chẳng mấy chốc đã đánh đổ tường thành.
" kì lạ, sao không có kẻ nào thủ thành?" Vạn Kì nâng đầu, nhíu mày hỏi.
Dịch Hồi lắc đầu:" tôi chịu. Có lẽ đây là chiến lược của bọn họ? Dù sao một đám trẻ con, làm sao có thể thủ thành được?"
Vạn Kì gật đầu.
Dịch Hồi nhìn cả thiên hạ trong ngực, nhịn không được khẽ cười, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu của Vạn Kì, thấp giọn nói:" đừng lo, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe chẳng thể làm nên sóng gió gì đâu."
Vạn Kì tiếp tục gật đầu.
Cô vốn cũng chẳng lo lắng gì.
Dịch Hồi một tay bế Vạn Kì, một tay đẩy cửa thành, cửa thành nhẹ nhàng bị đẩy ra, không tốn chút sức lực.
Dịch Hồi nhướn mày, đến cửa thành cũng không khóa?
Hắn tiếp tục bước vào trong.
Trong thành, trống rỗng.
" có thể bọn họ đã biết đến sự tồn tại của anh nên trốn đi rồi?" Vạn Kì thuận miệng đoán.
Dịch Hồi nghĩ một lát, cảm thấy có lí ra phết.
Có thể lần trước toàn diệt Hội An thành còn để lại cá lọt lưới?
" được rồi, nếu nơi này không có người thì bỏ đi, chiếm một tòa thành trống làm gì." Vạn Kì vỗ vỗ bàn tay to lớn nhưng không mất trơn mềm đang đặt trên eo mình, ôn nhu nói.
" hay dùng nơi này làm căn cứ? Coi như món quà của tôi dành cho em nhé?" Dịch Hồi lấy lòng cười.
Vạn Kì gật đầu:" tùy anh."
Vì thế Dịch Hồi lập tức cho zombie tiến tới tân trang lại tòa thành, không hề hay biết dưới tầng đất dày lạnh lẽo, còn có một tầng hầm ngầm rộng lớn, trong ấy là từng nhóm từng nhóm trẻ con đang sinh hoạt.
" đến đây, đặt tòa nhà đó ở đây!" Dịch Hồi vẫy tay với hơn hai trăm con zombie đang khiêng nhà, hỉ vào quảng trường giữa căn cứ, lớn tiếng hô.
" làm cái biển hiệu cho căn cứ đi?" Vạn Kì ngẩng đầu nhìn Dịch Hồi:" nhỡ nửa đêm có nhân loại tới xin vào tá túc thì sao?"
Dịch Hồi cảm thấy tức phụ nhi nói nhất định không sai, vì thế lập tức cho người đi làm biển hiệu.
... Nhưng mà thành phẩm thực sự khó lòng nhìn thẳng...
Chẳng khác gì một đám trẻ con quẹt màu vẽ bậy.
" để đấy, ngày mai thiết kế sau." Vạn Kì tùy tay chỉ vào một góc căn cứ.
Mẹ ơi, treo thứ này lên không biết người ta có nhầm nơi này thành trung tâm vẽ nghệ thuật không nữa.
Dịch Hồi nhăn mày, nhìn về phía Vạn Kì:" tiểu Kì Kì, tôi nghĩ nên cho bọn họ đi học."
Vạn Kì gật đầu, tiếp:" ai dạy?"
".... tôi?" Dịch Hồi đen mặt chỉ vào bản thân.
Zombie vương cũng phải đi dạy học?
Thiên lí ở đâu?!
Vạn Kì vỗ vỗ đầu hắn:" đừng buồn, không phải vẫn còn Lăng Phi và Giao Di sao? Bọn họ cũng biết đọc biết việt rồi chứ?"
Cô tự động lược bỏ A Ly.
Một zombie, bày đặt dạy dỗ cái gì.
" đi, tìm Lăng Phi và Giao Di tới." Vạn Kì tùy tay chỉ một con zombie đang bê gỗ đi ngang qua.
Bạn zombie đó lập tức ném gỗ xuống, chạy hết tốc lực đi tìm hai tên kia.
Nữ thần giao việc cho nó!
Vạn Kì không quan tâm đến tâm trạng vô cùng kích động của bạn zombie, tiếp tục ăn bim bim.
Đột nhiên Dịch Hồi trầm trọng kéo cô:" tiểu Kì Kì, đám người đó vẫn còn ở đây. Hơn nữa... dường như chúng nó đang ở dưới đất."
Vạn Kì liếc hắn, gật đầu.
Cũng không tệ đâu, zombie sinh hoạt bên trên, nhân loại sinh hoạt bên dưới, không tệ không tệ.
Một viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai đấy chứ.
Dịch Hồi dường như không nghĩ tích cực như Vạn Kì, hắn có chút căng thẳng ôm chặt Vạn Kì, thì thầm vào tai cô:" đừng sợ, tôi lập tức cho zombie xuống dưới đó, giết hết bọn chúng."
Vạn Kì nhìn Dịch Hồi.
Hắn làm sao vậy nhỉ?
" em không sợ, ngược lại, sao anh lại hoảng hốt như thế chứ?"
***
Chuyên mục hàng ngày cầu chương:
Look_Think_Talk
Tác giả: ta là một nữ nhân anh dũng, lẫm liệt, cao quý, mạnh mẽ, .... lược n từ tự khen ngợi....,tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước kẻ khác, nếu đã cầu mà không được, việc gì phải khổ sở cầu cạnh? Thà rằng tự thân vận động còn hơn!
Tiểu Kì Kì: không cầu chương nữa?
Tác giả: cầu chứ.