- Tần Minh Tu ơi Tần Minh Tu, anh thật sự quá thông minh rồi.- Tiếu Mạn Sinh giễu cợt cười thành tiếng.
Ngày hôm trước nghiêm túc thể hiện tình cảm của bản thân, ngày hôm sau lại muốn bức ép cô không còn đường lui chỉ có thể cầu cứu hắn. Vậy thì lí do tại sao Lăng Minh Quang và Đoan Mộc Tình đến ám sát cô, không cần suy đoán cũng có thể nghĩ ngay đến có dính líu tới Tần Minh Tu.
Có lẽ giờ này hắn đang ở một nơi nào đó gần đây, nhìn cô từng chút một bị đe dọa tính mạng mà tháo chạy, cuối cùng tìm đến hắn.
Nói thế nào đây nhỉ, Tần Minh Tu của hiện tại quả thực không còn có loại điên cuồng bất chấp mọi thứ trước kia nữa. Nếu là trước kia thì hắn quá dễ để nhìn thấu, bởi những lừa gạt của hắn không thể giấu được bản tính khát cầu máu tanh cùng chiếm hữu của mình. Khi phát hiện bản thân bị lừa gạt, cô chỉ cảm thấy bất ngờ rồi nhanh chóng tiếp nhận. Tại vì sự điên cuồng của hắn, yêu thích chém giết cùng độc chiếm, vậy nhưng đều sẽ dùng toàn lực để bảo vệ cô.
Ngoại trừ ở mạt thế thật sự tăm tối không lối thoát, hắn kéo cô cùng tự sát với mình, còn lại đều sẽ cố sức bảo vệ tính mạng của cô. Hắn sẽ thương tổn cô, lại chưa từng nghĩ sẽ làm ra việc gì đe dọa tính mạng của cô cả. Độc ác, điên khùng, cũng kì quái là xen chút dịu dàng ở trong đó.
Mà Tần Minh Tu của hiện tại, ngoài miệng nói yêu cô, cũng dịu dàng đến nao lòng. Hoặc có lẽ là do bộ dạng của đứa trẻ che giấu toàn bộ tâm tình của hắn mà nhìn qua hắn chẳng thấy chút đáng sợ của trước kia nữa.
Tần Minh Tu của hiện tại khiến Tiếu Mạn Sinh cảm thấy càng tăm tối. Hắn lấy tính mạng của cô ra để làm một bàn cược, chặt đứt mọi đường lui để cô phải dựa dẫm vào hắn.
Cảm giác sợ hãi của Tiếu Mạn Sinh đối với Tần Minh Tu từ trước đến nay chưa bao giờ phai nhạt. Mà nó chỉ dần biến chất. Nếu trước kia cô chỉ sợ đến gần Tần Minh Tu sẽ bị người đứng phía sau thiết kế ra cách chết nào thảm hơn thì bây giờ là sự chán ghét nhiều hơn. Ghê sợ tâm cơ thâm trầm của người đàn ông này. Hắn có thể bất chấp đánh đổi tất cả mọi thứ để đạt được điều mình muốn.
Tiếu Mạn Sinh bỗng dưng cảm thấy việc đầu óc suy nghĩ quá nhiều cũng là một điều xấu. Có những thứ trước kia cô không muốn đào quá sâu. Cô vẫn luôn sống một cách qua loa như vậy, từ khi bản thân còn nhỏ đã thế. Việc đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ chính là sau cái chết của em trai, giết người. Mà không ngờ rằng lần nữa nghiêm túc lật lại mọi việc lại chính là để nhìn kĩ một người thiết kế bẫy rập xung quanh cô. Không phải đơn giản là che giấu thân phận hay bệnh thần kinh giai đoạn cuối nữa, là người thật sự mang tâm cơ thâm trầm, khiến cho Tiếu Mạn Sinh sợ hãi.
Cô không phải là loại người suy nghĩ sâu gì cả, vậy nhưng cô biết, nếu Tần Minh Tu muốn cô đến tìm hắn, vậy thì cô nhất quyết không bao giờ làm thế.
Tiếu Mạn Sinh dùng tinh thần lực tận lực ẩn thân, trước khi Lăng Minh Quang tìm đến thì đã rời khỏi vị trí cũ.
***
Hai tháng, Tiếu Mạn Sinh chưa từng buông lỏng một giây phút nào. May mắn trước khi đi trong người cô có một số ngân phiếu và trang sức, đủ để cầm cự trong thời gian chạy trốn. Lăng Minh Quang có vẻ chán cái trò đuổi bắt với cô rồi, dù sao công việc của hắn vẫn là bảo vệ an toàn của Hạ Lan Thư Trúc. Hắn giao việc lại cho người bên dưới, bản thân tiếp tục đi theo Hạ Lan Thư Trúc.
Dù là cấp dưới của Lăng Minh Quang, Tiếu Mạn Sinh cũng không dám thả lỏng, may mắn là cô cũng khám phá được nhờ đâu mà đám người Bích Lạc lâu có thể bám riết cô không buông như thế.
Trong truyện cũng từng có một đoạn ngắn viết về thứ này. Là một loại hương liệu đặc trưng mà nam chính Lục Hải Sinh sử dụng để ướp hương vải vóc. Sau khi rơi vào tay cấp dưới của Hạ Lan Thư Trúc, chẳng biết từ khi nào đã biến thành một loại mùi vị đặc thù khác. Mà mùi hương này bám người rất lâu, người bình thường rất khó phân biệt, chỉ có chó do Hạ Lan Thư Trúc huấn luyện mới có thể ngửi được.
Trong truyện Hạ Lan Thư Trúc dùng thứ này để mà tìm ra được vị trí của Vương Thúy Kiều, người vợ lẽ của Lục Hải Sinh, sau đó còn suýt nữa giết luôn nàng ta.
Tiếu Mạn Sinh để tẩy được mùi hương chẳng biết từ lúc nào đã dính lên người mình này, phải ngâm ở dưới thác nước mất một đêm. Nước xối mạnh từ trên đỉnh đầu xuống, cọ xát làn da cô có chỗ nổi lên mạch máu, có chỗ đã hiện ra tơ máu đỏ, rất nhanh đều bị cuốn trôi. Mà mùi hương đó cũng không thể giữ lại nữa.
Lúc Tiếu Mạn Sinh bò lên bờ suối, sắc mặt tái nhợt như giấy. Nước suối lạnh băng như mũi kim đâm thẳng vào đầu óc cô, khiến cô vẫn cảm thấy choáng váng. Vậy nhưng cô không dám nghỉ ngơi ở gần đây, mùi hương biến mất ở khu vực này, chắc chắn sẽ có người lùng sục ở đây để tìm cô. Tiếu Mạn Sinh chạy trốn suốt hai tháng, người của Kim gia đối với sự biến mất của thiếu phu nhân vẫn luôn im lặng, vài ngày trước truyền ra tin tức Kim thiếu phu nhân ngã ngựa chết, có lẽ là đã biết cô gặp phải việc gì. Bọn họ chắc đã nghĩ cô bị thủ tiêu rồi mới dựng lí do cho qua chuyện. Đúng như cô dự đoán, Kim Trọng quả thực rất dứt khoát vứt bỏ cô.
Sau khi trút bỏ được lưỡi dao lúc nào cũng kề trên cổ, cuối cùng Tiếu Mạn Sinh đã có thể hơi buông lỏng. Cô lập tức đổi một nơi khác cách xa nơi con suối kia, tắm rửa bôi thuốc lên những vết thương, vui vẻ ngủ một giấc.
Nhưng giấc ngủ này cũng không được trọn vẹn. Chỉ nửa đêm, Tiếu Mạn Sinh đã mở bừng mắt, lập tức khoác áo ngoài, xách theo hành trang mở cửa. Một mũi kiếm bén nhọn đâm thẳng trước sống mũi cô. Tiếu Mạn Sinh không cử động, tinh thần lực như mũi tên nhọn đâm thẳng vào não người vận đồ đen phía trước.
Máu tươi vẩy lên tường, một vài giọt bắn lên khuôn mặt của Tiếu Mạn Sinh. Mũi kiếm cách mũi cô một vài cm vô lực hạ xuống. Tiếu Mạn Sinh tùy tiện dùng ống tay áo lau mặt, lập tức ra ngoài.
Hạ Lan Thư Trúc không phải là loại bạn bè có thể đùa giỡn như Yến Luân. Cô chỉ cần thả lỏng, nàng sẽ đâm cô một dao. Cô chỉ cần mềm lòng, nàng sẽ cầm dao phay phân xác cô. Xem ra nơi này cũng đã bị nàng phát hiện, cô cần phải tìm nơi nghỉ ngơi khác rồi.
Tiếu Mạn Sinh dù tiếc quán trọ ấm áp, vậy nhưng để đề phòng tai mắt của Hạ Lan Thư Trúc, có lẽ cô nên ẩn thân rồi ngủ tạm ở một ngôi miếu hay nhà hoang nào đó thì hơn.
Nửa đêm, bên ngoài vắng vẻ vô cùng, Tiếu Mạn Sinh im hơi lặng tiếng rời đi, lẫn vào trong đêm. Cô rất tự tin với tinh thần lực của bản thân, ẩn nấp luôn là sở trường của cô. Vậy nên thời điểm nhìn thấy Hạ Lan Thư Trúc không chút khó khăn đâm kiếm về phía mình, cô có chút ngạc nhiên.
- Không ngờ việc này cũng phải để ngươi đích thân ra trận.- Tiếu Mạn Sinh cười giễu.
- Không nghĩ tới ngươi sẽ còn giữ một con bài tẩy như vậy, là ta đánh giá thấp ngươi rồi.- Hạ Lan Thư Trúc mặc y phục dạ hành, mi liễu híp lại, giống như một con hồ ly vừa yêu mị vừa gian xảo.
Vốn nàng nghĩ rằng người mới đến thế giới này như Tiếu Mạn Sinh vốn mờ mịt không hiểu chuyện, giết cô là điều quá dễ dàng, vậy mà cô lại có một năng lực đặc thù nào đó để ẩn thân. Tiếu Mạn Sinh bị truy đuổi cứ thỉnh thoảng lại biến mất không tăm tích rồi xuất hiện ở nơi khác. Nếu như không có Hệ thống nhắc nhở chắc nàng cũng không để ý đến điều kì lạ này.
Tiếu Mạn Sinh bên ngoài cười, lại âm thầm sử dụng tinh thần lực tấn công Hạ Lan Thư Trúc, vậy mà người con gái kia chẳng chút hề hấn nào.
[Cảnh báo, kẻ thù sử dụng tinh thần lực tấn công kí chủ.]
Nghe thấy Hệ thống thông báo, Hạ Lan Thư Trúc nhướn mày:
- Không phải đánh lén ta nữa, ta đã mua giáp chống tấn công tinh thần ở cửa hàng hệ thống rồi.
Tiếu Mạn Sinh có xúc động muốn chửi tục, quả thực cô cũng đã nói thành tiếng, chỉ là với khuôn mặt nhu hòa này khiến cho câu chửi khó nghe cũng trở nên dịu dàng không ít.
- Ta chỉ đang nghĩ, hiện tại ta chết, Hệ thống sẽ bắt ngươi tìm ai thế vào vị trí của ta để đi hết cốt truyện đây.
Hạ Lan Thư Trúc nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ:
- Sẽ không. Nó sẽ không làm trò tự vả thế. Ra nhiệm vụ giết ngươi rồi lại bắt thúc đẩy tình tiết trọn vẹn, quá không hợp lí, Hệ thống không giống sẽ làm ra hành động thiểu năng như vậy.
[...] Không, nó vốn thiểu năng vậy đó, nó vốn thích tự vả vậy đó. Xin đừng đánh giá quá cao một bộ máy móc.
- Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, nhiệm vụ của ta hiện tại vẫn là giết ngươi.
Nói xong, Hạ Lan Thư Trúc rút kiếm bên hông, mũi chân điểm nhẹ, cả người như phi yến nhẹ nhàng vút đến trước mặt Tiếu Mạn Sinh. Mũi kiếm lạnh lùng chỉ thẳng vào ngực cô, khí thế dời non lấp bể.
"Keng" một tiếng kêu chói tai, thanh kiếm của Hạ Lan Thư Trúc đã bị ngăn lại.
Tiếu Mạn Sinh lặng lẽ thu dao găm lại trong ống tay áo, nhìn bóng lưng nhỏ gầy mà mạnh mẽ chắn trước mặt mình. Đôi mắt nhu hòa của cô tràn ra ý cười không rõ.
Đến rồi, anh hùng cứu mỹ nhân.