Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 46: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (45)




Edit: Sweetie_Daisy

Beta: SSNNA_anh12

Đây chính là đại gia tộc lánh đời nha, nếu như có thể trèo lên được một chút giao tình bằng hữu, thì cũng có lợi cả đời đấy!

Bất tri bất giác, Lạc Yên vậy mà đã đem sự chú ý của bọn họ chuyển dời đi, trong sàn đấu đánh nhau kinh tâm động phách ngược lại thiếu đi rất nhiều người xem.

Nhưng, Lạc Yên không để ý đến những kẻ có tâm cơ khác mà tiếp cận, ánh mắt của nàng luôn luôn đặt ở giữa sàn đấu. Nàng đã đáp ứng Hàn Lạc Thần, sẽ một mực nhìn hắn, nàng sẽ không nuốt lời.

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lạc Yên, đành phải nửa đường rút lui, bằng không thì kết hảo chẳng được mà lại kết thành oán thì không hay.

Hàn Bích sáng chế ra Phi Sương kiếm pháp có bảy bảy bốn mươi chín chiêu thức, Hàn Lạc Thần đều vô cùng am hiểu yếu lĩnh [1] của hắn. Kiếm pháp của Đường Hiên Nhân không thể sánh bằng, nhưng ông ta thắng ở chỗ thực lực thâm hậu, ngược lại có thể phân cao thấp với Hàn Lạc Thần.

[1] Yếu lĩnh: điểm cốt yếu trong toàn bộ động tác kỹ thuật trong quân sự và thế thao. Ở đây ý chỉ Hàn Lạc Thần đều thông thạo những điểm cốt yếu của 49 chiêu thức Phi sương kiếm pháp.

Đây là tình cảnh mọi người xem được.

Trên thực tế, trên trán của Đường Hiên Nhân đã toát ra mồ hôi lạnh. Ông ta đa từng lĩnh giáo qua Phi Sương kiếm pháp của Hàn Bích, kết quả đương nhiên là thảm bại.

Ông vốn cho rằng, Hàn Lạc Thần chỉ là một thiếu niên chưa đủ hai mươi, nên chưa có lĩnh hội hết yếu lĩnh của Phi sương kiếm pháp. Không nghĩ tới, Hàn Lạc Thần không chỉ tinh thông, mà so với Hàn Bích còn học tốt hơn!

Kỳ thật, Hàn Lạc Thần có khả năng lấy được thành tựu lớn như vậy cũng không kỳ quái. Dưới sự thúc đẩy của huyết hải thâm cừu, hắn làm rất nhiều chuyện, hắn chưa từng có một ngày lười biếng. Hắn hung ác với người khác, còn ác hơn với bản thân mình, bất quá bây giờ, hắn lại đem nhu tình của mình trao cho Lạc Yên.

Bảy bảy bốn mươi chín chiêu thức của Phi Sương kiếm pháp còn chưa có xuất ra hết toàn bộ, thì nhược điểm của Đường Hiên Nhân đã lộ ra. Cục diện bây giờ đã nghiêng về một bên, Hàn Lạc Thần cơ hồ đang treo Đường Hiên Nhân lên để chơi đùa!

Trong mắt Đường Hiên Nhân hiện lên một tia phẫn hận. Tình trạng bị Hàn Lạc Thần đùa giỡn lại khiến cho ông ta nhớ lại nhiều năm trước phải chịu sự coi thường, tất cả mọi người đều nói ông ta không bằng Hàn Bích.

Ông ta thật sự không cam lòng mà, dựa vào cái gì mà muốn ông ta vĩnh viễn bị đè xuống một cái đầu chứ? Ông ta nên vĩnh viễn đứng trên đỉnh núi không phải sao?

"Xoẹt ——" Đường kiếm của Hàn Lạc Thần cắt ngang qua y phục của Đường Hiên Nhân, đâm vào bờ vai của ông ta, máu tươi lập tức trào ra như bão.

"Cha ——" Đường Nguyệt Nhu thất kinh mà hô lên.

Đường Hiên Nhân nghe được giọng nói của con gái, khóe mắt liếc qua đám người, nhìn thấy Mạc Phi Vân đang đứng bên cạnh Lạc Yên. Ánh mắt của ông ta lóe sáng, cả người bỗng dưng mạnh mẽ nhảy vọt lên, hương về một phía mà tháo chạy.

Hàn Lạc Thần cảm thấy không ổn, nhưng động tác của Đường Hiên Nhân quá nhanh, thời điểm hắn lấy lại tinh thần, thì khoảng cách của Đường Hiên Nhân và Lạc Yên đã rất gần.

Mạc Phi Vân nghe Lạc Yên nói, một mực chú ý biến hóa ở trên sàn đấu, cũng không để ý tới hành động của Đường Hiên Nhân, cho nên không thể che chắn ở phía trước Lạc Yên.

Trái tim Hàn Lạc Thần quả thật muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi, kiếm của Đường Hiên Nhân dường như đã gác ở trên cổ Lạc Yên. Vừa lúc đó, chuyện xấu xảy ra.

"Keng ——" Một cây đinh bằng xương từ bên ngoài bắn vào, ngăn cản kiếm của Đường Hiên Nhân. Trên cốt đinh tựa hồ truyền nội lực đi, khiến cho Đường Hiên Nhân theo đó mà lui về phía sau vài bước.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói rét lạnh như sương giá vang lên.

"Người của Hiên Viên cốc ta, ngươi cũng dám động?"

Mọi người chấn kinh, quay lại nhìn về phía âm thanh, chỉ nhìn thấy một nam tử tựa như trích tiên đứng ở cửa ra vào.

Mái tóc đen của hắn không được cột lại, đôi mắt hoa đào giống với Lạc Yên như hàm chứa những mảnh băng lạnh lẽo, lăng lệ ác liệt khiến người khác không thể nhìn thẳng. Áo trắng bên trong được khoác lên ngoại sam màu xanh nhạt, như thể tiên nhân từ trong tranh bước ra.

Thời điểm Lạc Yên nhìn thấy hắn, liền có một loại ý niệm muốn bỏ chạy. Nhưng khi nhìn thấy con ngươi còn đang chứa sự tức giận của hắn, nàng cũng không dám động, kiên trì nhìn hắn đi đến.

"Ca ca." Cô đứng ở trước mặt hắn, mềm mại hô một tiếng ca ca, còn kèm theo một nụ cười nịnh nọt.