Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 17




Đã đến lúc.

Ninh Hiên phất tay, trăm tám mươi đại hán cùng nhau xông lên, Trần Thiệu Nguyên chưa từng thấy qua trận thế như này, lúc ấy chân liền mềm nhũn, người chung quanh cũng không dám tiến lên.

Những vệ sĩ mà Ninh Hiên dẫn đến đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đám côn đồ kia đâu phải là đối thủ của bọn họ, chưa tới một hiệp đã bị đ.è bò trên mặt đất. Bất quá không cẩn thận chạy một cái, không có gì đáng ngại, đầu đàn không phải ở đây sao?

Ngược lại Trần Thiệu Nguyên giống như bắt được rơm cứu mạng liều mạng hô to, "Mau đi tìm ba của tao! Gọi ba tao đến cứ tao!"

Trường học này ai mà không biết Trần Thiệu Nguyên đứa con trai duy nhất trong nhà, cả nhà chiều chuộng đến mức không biết sợ trời sợ đất. Vốn Trần Thiệu Nguyên học ở trường quý tộc thành S, nhưng lại không may trêu trọc vào người khác, bị người ta khiến cho bỏ học, hơn nữa trường quý tộc mỗi người đều có quyền có thế, Trần Thiệu Nguyên không thể trêu vào. Cho nên Trần gia liền nghĩ ra một biện pháp như vậy, đưa Trần Thiệu Nguyên đến trường trung học bình thường lại quyên góp chút tiền cho trường học, hơn nữa Trần Thiệu Nguyên cũng không phạm sai lầm gì lớn, liền thuộc loại một ngày không có việc gì tìm việc, có đôi khi cho chút tiền xin lỗi liền giải quyết, như vậy danh hiệu đại ca trường liền thuộc về Trần Thiệu Nguyên.

"Động người của tao, mày gọi tổ tông cũng vô dụng."

[ Đinh hạnh phúc giá trị +10 hiện tại giá trị hạnh phúc 45]

Tiểu Kim Long trong không gian hệ thống nhìn sườn mặt Ninh Hiên xuất thần, làm nhiệm vụ lâu như vậy nó thiếu chút nữa đã quên, Hiên không chỉ là ký chủ của nó, mà còn là Vương Quân của Cửu U đại lục thay một người đã lâu không xuất hiện canh giữ Cửu U đại lục, chẳng qua hiện tại cô không nhớ rõ mà thôi.

Nếu nó lớn hơn một chút thì tốt rồi, có thể giúp A Hiên nhiều chuyện hơn.

"Mày... Mày là ai?"

Trần Thiệu Nguyên sợ tới mức sắp tè ra quần, nếu chỉ riêng Ninh Hiên một mình đến thì hắn ta cũng không sợ, nhưng vấn đề là phía sau cmn tất cả đều là một đám đại hán vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn vô cùng dọa người.

"Mày trước khi động người của tao cũng không điều tra một chút sao?" Ninh Hiên cười lạnh, người làm loại bạo lực học đường này nên bị đánh một trận cho chừa.

Bạch Trạch Nhiễm nhìn Ninh Hiên thật lâu không nhúc nhích, giống như trong mắt lập tức đã chứa cả thế giới.

Bởi vì nhà hắn nghèo, hắn từ nhỏ đến lớn không ít lần bị người bắt nạt, Bạch phu nhân cũng không ít lần an bài người đến bắt nạt hắn. Nhưng không ai đứng lên bảo vệ hắn.

"Tôi.... Tôi không có ý đánh hắn, tôi chỉ muốn hắn cắt tóc đi mà thôi." Trần Thiệu Nguyên đều muốn dọa khóc, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng gặp qua trường hợp này, "Lần trước hắn bị tên đầu gấu của trường học cách vách khi dễ, tôi còn giúp hắn báo thù."

Bạch Trạch Nhiễm rũ mắt xuống, mấy tiểu tử ở trường cách vách quả thật đã lâu không xuất hiện.

"Ồ?" Ninh Hiên rốt cục nhìn thẳng Trần Thiệu Nguyên, khuôn mặt tròn trịa, dáng người cực kém vừa nhìn chính là loại người trong nhà nuôi béo như heo.

"Người ở nhất trung chỉ có Trần Thiệu Nguyên tôi mới có thể khi dễ."

Ninh Hiên nhìn Trần Thiệu Nguyên lại nhìn thoáng qua Bạch Trạch Nhiễm, cô cũng đã làm không ít nhiệm vụ ở vị diện hiện đại, nếu cuối cùng thật sự không có biện pháp, Trần Thiệu Nguyên cô cũng có thể tiếp nhận.

Ý tưởng này của Ninh Hiên đã trở thành khởi đầu cho số phận bi thảm của Trần Thiệu Nguyên.