Quả nhiên tiêu tiền vào liền khác.
Mái tóc xoăn làm cho cả người Bạch Trạch Nhiễm đều tinh xảo lên, hơn nữa lúc trước hắn có thể bởi vì suy dinh dưỡng, màu tóc tương đối nhạt, căn bản không cần nhuộm tóc.
Làm cho người ta có một loại cảm giác thiếu niên toả nắng.
"Thật tuyệt vời." Ninh Hiên vỗ vỗ mặt Bạch Trạch Nhiễm.
"Đi thôi, tiểu nô lệ dẫn ta đến nhà ngươi chơi"
······
Vốn Bạch Trạch Nhiễm không đồng ý, nhưng Ninh Hiên hiểu lý lẽ,
rốt cục thuyết phục được hắn.
"Bà ngoại." Bạch Trạch Nhiễm dùng sức gõ cửa.
"Tới đây, tới rồi." Một giọng nói lớn tuổi đến từ bên trong và cánh cửa nhanh chóng mở ra.
"Chào bà nội." Ninh Hiên nhu thuận chào hỏi lão thái thái.
Cô vẫn rất tự tin về ngoại hình của mình, tuyệt đối khiến người ta thích thú.
"Bà ngoại, đây là thiếu gia."
"Thiếu gia! Vào đi ngay! Vào đi ngay! "Lão thái thái vội vàng lui vào trong hai bước cho Ninh Hiên vào phòng, đối với nàng mà nói, Ninh Hiên chính là đại ân nhân cứu hai bà cháu bọn họ trong nước lửa.
"Chào bà nội."
Ninh Hiên đánh giá chung quanh một chút, phòng sạch sẽ gọn gàng, những thứ nên có cũng không ít. Mở cửa sổ có gió thổi vào, mùa hè không bật điều hòa cũng rất mát mẻ.
"Thật thoải mái." Ninh Hiên nằm ngửa trên sô pha cảm thán nói.
"Thiếu gia, tôi đi rót cho người một ly nước." Chân bà lão không phải là rất gọn dối, đi bộ rất chậm.
"Bà ngoại, bà ngồi đi." Bạch Trạch Nhiễm vội vàng đ.è lại lão thái thái, lấy một ly thủy tinh mới từ trong tủ.
Lúc bưng tới, cái ly còn bốc hơi nóng.
"Thiếu gia chờ nước lạnh một chút rồi mới uống."
Bạch Trạch Nhiễm buông ly xuống, bật TV lên, điều chỉnh một bộ phim truyền hình.
"Đây là cái gì?" Lúc TV vừa ph.át sóng, Ninh Hiên còn chưa nhìn vào, ánh mắt không an phận nhìn trái nhìn phải. Bắt được trên sô pha một đoàn sợi len vừa mới móc xong.
"Đây là sợi len mấy ngày trước bà bảo lão thái thái bên cạnh đi mua với bà, bà thấy mùa hè này qua xong sẽ đến trời lạnh, bà dệt mấy cái áo len cho tiểu tử này, nó còn chưa được mặc áo len tốt bao giờ đâu." Lão thái thái nhìn trên mặt Bạch Trạch Nhiễm tràn đầy áy náy, đứa nhỏ này từ nhỏ cùng nàng khổ đến lớn.
"Bà ngoại, bà cứ nghỉ ngơi thật tốt, dệt áo len làm gì! Không tốt cho mắt."
"Mắt bà vẫn còn sáng!" Thanh âm lão thái thái ngược lại vang dội: "Đã sớm muốn dệt cho cháu một cái rồi, lúc trước là không mua nổi sợi len tốt. Bây giờ có rồi bà ngoại sẽ đan cho cháu một cái áo đẹp."
"Bà ngoại....... " Bạch Trạch Nhiễm nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của lão thái thái, lời nói ở trong cổ họng thế nào cũng không nói nên lời.
Ngược lại Ninh Hiên giải vây cho hắn: "Tiểu Bạch thật hạnh phúc."
Nói xong Ninh Hiên vỗ vỗ bả vai Bạch Trạch Nhiễm: "Cậu đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, tôi muốn còn chưa có."
Lời này thoáng cái đã khiến lão thái thái liên tưởng đến thân thế Ninh Hiên, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, từ nhỏ không có cha thương không có mẹ lo, vẫn là người có bệnh, thật đáng thương a.
Nghĩ đến ánh mắt lão thái thái nhìn Ninh Hiên càng thêm thương tiếc.