Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 12




Ninh Hiên hiện tại rất vui mừng.

Ninh Hiên hài lòng gật gật đầu, vợ xinh đẹp đương nhiên sẽ có.

Con dâu có, giá trị hạnh phúc đủ đầy, điểm tích lũy đã đến tay, cô nên đi.

Ngẫm lại cũng cảm thấy tốt đẹp, Ninh Hiên nằm sấp trên bàn, cười tủm tỉm híp cả mắt.

"Thiếu gia vì cái gì mà cười vui như vậy?"

Thanh âm bất thình lình làm Ninh Hiên run lên, lão tử bị bệnh tim, ngươi đừng dọa lão tử!

Là một người cần kiếm điểm làm sao có thể rống lên đối tượng công lược đây! Ninh Hiên giả cười nói, "Chỉ là cho tới bây giờ chưa từng tới trường, ngồi trên bàn học cùng mọi người học tập thật thoải mái."

Ninh Hiên làm bộ hít sâu một chút, phảng phất mình có loại cảm giác sảng khoái.

"Thiếu gia nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn, nói không chừng bệnh sẽ tốt hơn." Bạch Trạch Nhiễm nhìn đôi môi trắng bệch của Ninh Hiên, trong mắt có một loại cảm xúc không biết tên hiện lên.

"Tiểu nô lệ muốn bảo vệ ta a." Ninh Hiên cười cong hai mắt, mềm mại manh manh.

Bạch Trạch Nhiễm chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt khí xông thẳng vào ót, mặt thoáng cái liền đỏ lên, chột dạ gạt mặt sang một bên.

Chẳng bao lâu cuốn sách đã được gửi đến tất cả mọi người.

"Mọi người đếm tổng cộng ba mươi mốt quyển sách, xem có thiếu hay không."

"Tiểu nô lệ giúp ta đếm, ta ngủ trước."

Đếm sách! Một vài cuốn sách rắm, cô vừa thấy bọn nó liền cảm thấy đau đầu.

Ninh Hiên nằm sấp trên bàn liền nhắm mắt lại, không thể không nói ở trường ngủ rất ngon, cô ngủ rất sâu, nếu không phải Bạch Trạch Nhiễm đánh thức cô dậy, cô phỏng chừng có thể ngủ đến chiều.

"Cô giáo nói nói buổi chiều không có việc gì, cho chúng ta nghỉ, điều chỉnh một chút."

"Được rồi, tiểu nô lệ buổi chiều cậu thường làm gì."

Bạch Trạch Nhiễm đương nhiên nói, "Tôi là hai mươi bốn giờ phục vụ bên người, đương nhiên là đi theo thiếu gia."

A a, giác ngộ còn rất cao a.

Ninh Hiên nâng cao thủ giống như s.ờ nhỏ s.ờ s.ờ đầu Bạch Trạch Nhiễm: "Buổi chiều tôi đi cắt tóc, vừa lúc tóc của cậu cũng dài, cùng nhau cắt đi."

Cô nghĩ kỹ rồi, Bạch Trạch Nhiễm hiện tại còn đang học trung học, sửa soạn cho hắn một chút, đặt trước cho hắn con dâu xinh đẹp, cách nam nữ chủ xa một chút.

Yêu nhau vài năm, chờ đại học tốt nghiệp là có thể kết hôn, cô ở năm năm là có thể cùng say goodbye.

Ninh Hiên hiện tại rất có một loại cảm giác nuôi con trai, mua phòng cưới, cho của hồi môn những thứ này cũng không phải là chuyện, cô có thể đem toàn bộ Ninh thị cho hắn.

Cuộc sống của thiếu gia Ninh gia quả nhiên xa xỉ, chuyên môn mời thợ tạo mẫu tóc từ nước R tới, dụng tâm quấy rầy trên đầu Ninh Hiên hơn hai tiếng đồng hồ, nếu không phải Ninh Hiên hắt hơi làm hắn ta sợ hãi, hắn ta còn có thể cắt.

Cắt đầu quả nhiên cả người thoạt nhìn không giống nhau, Ninh Hiên hài lòng soi gương, ừm, tóc trở nên ít đi.

"Tiểu nô lệ, đến lượt cậu."

Ninh Hiên ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra lấy ra hình ảnh đã chuẩn bị từ trước cho nhà tạo mẫu tóc.

"Chính là loại này, anh xem cuộn tròn tựa như tiểu Teddy cẩu vậy."

Nhà tạo mẫu tóc làm dấu hiệu OK liền bắt đầu thao tác, bất quá phiền toái chính là loại tóc này phải làm xoăn, theo đạo lý mà nói học sinh không cho phép làm xoăn, nhưng làm xoăn cũng làm xoăn rồi, còn có thể bắt cạo đi sao?

Hơn nữa trường học cũng có không ít nhà có tiền có thế, không học không nghề nhuộm tóc thành đủ loại màu sắc.

Sợ cái gì, tiền thế của nàng so với những người đó còn lớn hơn.