Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Lần này, Tiêu Trần không có lại biểu hiện lãnh đạm, rất là đứng đắn mà trả lời nói: "Ừ."
Sau đó, nhìn tiểu nữ hài híp mắt trở về.
Thông qua lời bọn nô tài, hắn đã biết được hơn phân nửa. Tô thị tuyên bố khôi phục thực quyền thiếu gia của hắn, mỗi tháng lãnh trăm lượng, lại lần nữa an bài cho hắn một đám hạ nhân.
Bọn họ nói thẳng là do vận khí của Tiêu Trần thay đổi, là niềm vui của đại tiểu thư, có địa vị tự nhiên là nước tới thì thuyền lên.
Chỉ là...... Hắn rõ ràng cái gì cũng đều không có làm, nói có cũng chỉ là lúc nàng rơi xuống nước, đúng lúc hắn cũng ở trong ao, thuận tay đem nàng ném lên bờ thôi.
Như thế nào, nàng liền vô cùng cảm kích?
Thiếu niên nho nhỏ tuy rằng so với bạn cùng lứa tuổi thành thục cơ trí, nhưng rốt cuộc chỉ là tiểu đồng tử tám tuổi, điều không rõ liền không thèm nghĩ.
......
Hôm sau.
Tiểu cô nương hai tay xách lên quần áo dài thòng lòng, cầm theo vải lót trên thân một đường chạy chậm đến Lộng Mai Uyển, bước chân tràn ngập vui sướng.
Phía sau là mấy tiểu nha hoàn bên cạnh đang đuổi sát ở phía sau.
"Tiểu thư, ngài chạy chậm thôi."
"Để ý dưới chân."
Thời điểm Tiêu Trần nghe được thanh âm đó, đang lật xem một quyển sách mới vừa mua.
Chỉ là, trừ bỏ mặt trên xuất hiện mấy dòng biểu tự của Tiêu gia, còn lại hắn một cái đều không biết.
Lúc Phó Khuynh tiến vào, đầu tiên là thở dốc điều chỉnh hô hấp, rót hai ly trà liền uống vào trong bụng.
Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới hình tượng, chỉ là tiểu hài tử đơn thuần, hành động không chịu khống chế được.
Một loạt bước chân đi đến trước mặt Tiêu Trần, thấy hắn rũ mắt nhìn một quyển sách, nhíu mày, hư hư thực thực biểu tình khó hiểu.
Phó Khuynh trong nội tâm âm thầm xoa tay, nở một nụ cười giả tạo: Ta đến sủng ái ngươi đây!
Giơ tay đem quyển sách kia kéo đến trước mắt, rồi nhìn mặt bìa sách, trên mặt tươi cười nháy mắt đọng lại, môi căng chặt.
"Tả Tả, ngươi xác định đây là chữ?? Như thế nào cảm thấy so với Giáp Cốt Văn* còn muốn thâm sâu hơn."
*Giáp cốt văn hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán. Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời Vũ Đinh được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện.
Hệ thống hề hề một tiếng, lời nói tựa như mang theo niềm vui sướng khi thấy có người gặp họa: "Ngươi không nhìn thấy văn tự sao? Giao diện này chính là như vậy."
Phó Khuynh tự tin không đủ, kiên cường nói: "Ta... ta còn tưởng rằng đó là tranh."
Tóm lại, Phó Khuynh dùng tay nhỏ thả lại trước mặt hắn.
"Tiêu Trần ca ca, tuy rằng ta xem không hiểu, nhưng Đường tiên sinh có thể dạy ngươi."
Tiêu Trần lúc này mới thoáng có phản ứng, đạm mạc xốc xốc mí mắt nhìn nàng một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hơi hơi cầm chặt bút lông, bại lộ cảm xúc của hắn.
"Nha, ngươi nhìn làm ta quên, hôm nay ta tới đây chính là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt, phụ thân mới nói, ngày mai ngươi có thể đi học." Tiểu cô nương dùng lực cực nhẹ vỗ vỗ ót, mi mắt cong cong, khóe miệng mỉm cười.
Tiêu Trần nghe được lời nàng nói, lập tức chớp mắt thấy lông mi mảnh dài rung động, "Thật... thật vậy sao? Ta thật sự có thể đi học?"
Hiếm khi nhìn thấy hắn có một mặt sinh động như vậy, thiếu niên tẩy đi vết bẩn trên mặt, lộ ra biểu hiện non nớt, phối hợp với làn da trắng nõn ngược lại sinh ra một loại tương phản đáng yêu.
Nhẹ nhàng nhéo cánh tay một chút, trấn định cảm xúc.
"Bất quá, nếu muốn đi học......"
"Thế nào?" Lời nói mới ra khỏi miệng, nắm chặt bút lông trong tay.
Phó Khuynh cười lộ ra một hàm răng, biểu thị đây không phải một cuộc mua bán gì cả, "Đương nhiên là muốn trước tiên ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt."