Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng

Chương 71: Tiểu thanh mai tươi mát thoát tục (5)




Editor: @Diệp Thanh Thu

Beta: @Aki Re

Tiêu Trần thấy vậy trực tiếp đem mâm kéo tới khu vực trước mặt như là sợ nàng ăn vụng.

Phó Khuynh bĩu môi, nghĩ thầm nói: Hắn sao lại có thể...... Vừa ấu trĩ vừa đáng yêu như vậy? Thật muốn ôm!

Hệ thống âm thầm nhìn trộm nội tâm ký chủ: "Ký chủ, hắn là tiểu hài tử, đương nhiên phải ấu trĩ, nhưng ngươi không cần lo lắng, bởi vì ngươi so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, cho nên ngươi sẽ càng ấu trĩ."

Phó Khuynh: "Câm miệng."

Thấy nam chủ đem một nửa điểm tâm nuốt vào trong bụng thì rót một ly trà đưa cho hắn.

"Ngươi sao không ăn? Đã ăn no sao?" Bởi vì mâm thiết kế tinh xảo, trên thực tế cũng không có mấy khối, đối với Tiêu Khuynh mà nói chỉ có thể làm đồ ăn vặt trước khi dùng cơm.

Tiêu Trần không có nhận chén trà, mà là ngước mắt liếc nàng một cái, tiếng nói thanh lãnh mang theo vài phần ủy khuất đáng thương, "Bởi vì ta muốn đem nó lưu đến buổi tối ăn."

Trong ấn tượng, dáng vẻ này của hắn chưa từng có, ở trong trí nhớ của Tiêu Khuynh cũng không nhiều lắm, nhiều nhất chính là mỹ thực, mà hình tượng Tiêu Trần ở trong đầu nàng vẫn là người luôn tranh đoạt tình thương của cha, với cả gia hoả này đánh không được mắng không lại thật không thú vị, hơn nữa mấy năm nay hắn chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện qua, mỗi lần bị đánh đều là một lời không nói, phụ thân cũng hiếm khi nói chuyện.

Bởi vậy, bộ dạng hắn vào giờ phút này thật giống như cầu ôm một cái, thật sự là dễ dàng làm nàng cảm thấy "Tình thương của mẹ tràn lan".

Nàng đang nghĩ muốn sờ sờ cái đầu xù xù.

Chỉ là, nhìn trên tay còn chưa đánh tan dấu hồng, yên lặng bắt tay trở về.

"Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không khi dễ ngươi nữa, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi, cho ngươi ăn no mặc ấm yêu thương tràn lan."

Khụ, mấy chữ sau xác định là từ miệng nàng nhảy ra ư? Thật muốn đem đầu lưỡi cắn nát.

Tiểu nhân đối diện như là không tin, như cũ che chở "Bát cơm", ậm ừ nói: "Thật... thật vậy chăng?"

Phó Khuynh gật gật đầu thật mạnh, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết.

Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài nói vọng lại, "Tiểu thư, phu nhân thỉnh ngài đi Hoa Sen Đình."

Phó Khuynh không lên tiếng, đối diện người nọ như là rất khẩn trương, con ngươi hắc diệu thạch tràn đầy cảnh giác.

"Đừng sợ, ngày hôm qua nương không biết là ngươi đã cứu ta, ta sẽ cùng bà nói rõ ràng."

Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, lưu luyến mỗi bước đi mà quan sát người nọ, khoảng cách hai ba bước như là đi mấy chục bước rồi.

Thẳng đến khi Tiêu Trần giống như thật sự không kiên nhẫn, lẩm bẩm nói: "Biết rồi."

Lúc này nàng mới yên tâm lộ ra một loạt bước chân không đồng đều, nhảy nhót đến Hoa Sen Đình.

Hoa sen trong đình như cũ bay nhàn nhạt mùi thơm, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Tô thị nhìn tiểu bảo hướng bà chạy tới, vội vàng nửa ngồi xổm thân mình, duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực.

Một cái "Bẹp" tựa hồ là nước miếng đều ở trên mặt nàng.

Phó Khuynh oán hận cắn răng, gằn từng chữ đối với Tả Tả nói: "Ta đã sáu tuổi, không phải sáu tháng?"

Ngẩng đầu nhìn về nữ nhân phía trước mặc một thân tơ lụa, sắc mặt hồng nhuận.

"Nương, kêu con tới có chuyện gì a?"

Tô thị nghe được thanh âm mềm mại, lại nhìn gương mặt nàng vô cùng mịn màng khuôn mặt tỉ lệ hoàn mỹ.

"Nương nhớ con, một đêm không thấy đâu, hôm qua bị rơi xuống nước, nương hôn mê một đêm, tỉnh lại lại phát hiện không thấy tiểu bảo, dọa chết ta rồi."

Nói như vậy, ở trong trí nhớ Tiêu Khuynh xem như bình thường, nhưng nhân vật đổi đến là Phó Khuynh, đối mặt với Tô thị là nữ nhi nô*, đột nhiên có chút lực bất tòng tâm.

*nữ nhi nô: yêu con gái của mình hơn mạng.

Nàng nói chuyện dùng ngữ khí nghẹn ngào: "Tiểu bảo cũng nhớ nương...."