Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng

Chương 10: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (10)




Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Aki Re

Vẻ mặt Từ Nghiên lộ ra biểu tình khó có thể tin, cắn chặt môi dưới, như là bị ủy khuất, nước mắt tùy ý cuồn cuộn mà rơi.

Tống Khuynh xem không khỏi cảm thán tấm tắc: Kỹ thuật diễn tốt như thế, không làm diễn viên thật là đáng tiếc!

"Khuynh khuynh, có phải cậu vì chuyện ngày hôm qua nên mới giận tớ phải hay không? Tớ xin lỗi."

Phó Khuynh nhướng mày: "Ừm..."

Từ Nghiên không nghĩ tới cô thế mà lại đáp ứng dứt khoát như vậy, trong nháy mắt dại ra, đáy mắt lướt qua một tia tối tăm, cố nén tức giận cùng hận ý: "Được rồi — tớ xin lỗi."

Lúc này, trong ban có mấy cái fan não tàn cùng lốp dự phòng, như là rốt cuộc nhìn không được nữa, nữ thần đều đã ủy khuất thành như vậy, lúc này không khí chẳng còn tí nào?

Một nam sinh lao tới kêu gào: "Tống Khuynh, cô ở chỗ này TM nói cái gì mà nói? Không có việc gì đừng khi dễ Từ Nghiên!"

"Từ Nghiên cô ấy có bao nhiêu thiện lương, tôi đây không phải không biết. Cô dựa vào cái gì mà xem thường người khác, cô coi lại mình là cái dạng người gì."

Thấy thế, một bầy nam sinh ra mặt lên tiếng, "Đúng vậy, không biết xấu hổ, ở trên diễn đàn trước mặt thổ lộ mọi..." âm thanh còn chưa rơi xuống, liền bị một quyển vở từ không trung phi tới, khóe miệng nháy mắt chảy máu.

Người nọ lười biếng dựa vào bàn học, tay tinh tế trắng nõn còn ở đó thưởng thức một quyển sách. Con ngươi hẹp dài nhìn nam sinh, lông mi dài che nửa, làm người nhìn không thấu hắn đây là vui hay là giận.

"Tôi làm chỗ dựa của cô ấy, như thế nào, các ngươi có ý kiến?"

Ngữ khí Thẩm Mặc Bạch không nóng không lạnh, lại mang theo uy hiếp.

Khi nói chuyện, hai nam sinh kia im như ve sầu mùa đông, rũ cái đầu, thân thể không nhịn được run rẩy, như là bị chọc tức, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Từ Nghiên đứng ở một bên sắc mặt đại biến, vụ thư tình, hơn nữa lần này, vốn tưởng rằng có thể đem Tống Khuynh từ bên người hắn đá ra, hiện tại, hắn chẳng những không thèm để ý, ngược lại ra tay giúp cô ta???

Chẳng lẽ nói, cái nữ sinh này, với hắn mà nói, thật sự là không giống nhau sao?

Cảm nhận được chung quanh ánh mắt người xem diễn, cô ta không khỏi nắm thật chặt nắm tay. Lúc này đây đã mất đi cơ hội, chỉ biết càng ngày diễn biến càng phức tạp, trước mắt chỉ có thể lấy lui mà tiến, chờ bắt được nhược điểm Tống Khuynh, xem cô ta làm như thế nào giết chết cô!

"Tích —— kiểm tra đo lường giá trị hắc hoá của nữ xứng đã đạt tới điểm 85!" Thanh âm máy móc của hệ thống manh lại vang lên nhắc nhở một lần nữa.

"Nhưng thật ra rất nhanh a." Phó Khuynh cười khẽ nhìn bóng dáng Từ Nghiên mang theo tức giận rời đi, lại đối với hệ thống nói: "Tả Tả, ta giống như phát hiện một sự việc."

Hệ thống lại khôi phục âm thanh của tiểu đồng tử: "Ký chủ, là cái gì?"

"Từ Nghiên cô ta thích nam chủ." Âm điệu trầm thấp làm người cảm thấy đây là cái bí mật to lớn gì.

Trên thực tế, nội tâm hệ thống cười khổ: Ngươi rốt cuộc phát hiện tất cả bao nhiêu bí mật của người này.

"Còn có còn có, vị nam chủ này đối với ta thực không bình thường a, đây là có chuyện gì?"

Hệ thống: "Cái này muốn hắn trả lời như thế nào?"

"Có phải hay không bởi vì ta quá đáng yêu, hắn bị ta làm cho mê muội?"

Hệ thống: "Là... là, ký chủ ngươi đáng yêu nhất!"

Tả Tả cũng không cảm thấy lương tâm sẽ đau, sự thật là như thế a...... Nó kiên định mà nói với chính mình.

Nghe thanh âm Tả Tả thành thật, Phó Khuynh trong lòng càng vui vẻ: "Ừm, Tả Tả cũng thực đáng yêu a, là hệ thống tốt nhất trên thế giới!"

Một người một hệ thống thổi gió lẫn nhau!

Một buổi sáng bình an không có việc gì, trừ bỏ...... Ánh mắt người nào đó đang nhìn thẳng vào cô.

Thẩm Mặc Bạch phát hiện, tiểu sủng vật thật là bảo bối! Tính tình ăn uống hắn không nói, như thế nào càng xem càng dễ coi? Khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong, tựa như trăng non sáng ngời, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm người nhịn không được muốn chọc một chút. Khi không cười, hai con mắt to như viên bi, lông mi nhấp nháy, lớn lên giống như có lông mi giả dính lên.

Như thế nào có thể đáng yêu như vậy? Hai năm trước kia như thế nào không phát hiện ra?

Phó Khuynh bị nhìn chằm chằm đến dựng lông cả người, vì dời đi lực chú ý của hắn, cô xé xuống một tờ giấy, viết hai chữ, phóng tới trên bàn hắn.

Thiếu niên thu liễm con ngươi, nhìn tờ giấy có hai chữ đơn giản đến cực điểm "Cảm ơn."

Bất đồng với nữ sinh thanh lệ khác, chữ viết của cô theo lối chữ thảo(*).

(*)chữ thảo: là một kiểu chữ thư pháp của Hán. Thường được viết rất nhanh, bút pháp phóng khoáng. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.

Cái này làm cho hắn có chút tò mò, tiểu sủng vật thế nhưng sẽ thích chữ thảo, hơn nữa có thể viết tốt đến như vậy.

Bất quá, đây chính là thứ tiểu sủng vật tự mình cho hắn. Ừm, nhất định phải giữ gìn thật tốt!