Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Hạ Diệc Sơ chạy như bay xuống lầu, đến trước mặt An Dập:
"Anh về rồi?"
Cô nở nụ cười, đi ra sau lưng hắn, giúp hắn đẩy xe lăn vào biệt thự.
Vào phòng, An Dập hỏi:
"Em vừa cùng An Thuần nói gì thế?"
"Chưa nói gì nha." Hạ Diệc Sơ cười tủm tỉm đáp, cất cặp sách giùm hắn, lại còn lấy nước cho hắn:
"Chỉ hỏi thăm sự việc trước kia một chút. Có lẽ, An Thuần đã có liên hệ với Từ Chính Trường."
An Dập đặt ly nước lên bàn, từ xe lăn đứng lên, ôm Hạ Diệc Sơ ngồi xuống sô pha, để Hạ Diệc Sơ ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau.
An Dập duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cô:
"Cười với người ta nhiều như vậy chỉ để lấy một ít tin tức như thế thôi à? Tối nay cười cả đêm cho anh xem, anh nói cho em biết chỗ ở của Từ Chính Trường luôn."
"Đừng như vậy, đau!"
An Dập nghe vậy liền buông tay, sờ sờ đầu cô:
"Lần sau không được cười với người khác quá nhiều, quá tươi như vậy nữa nghe không?"
"Biết rồi!" Hạ Diệc Sơ không có cốt khí đáp.
Dù sao, cô cũng không dính trên người hắn 24 tiếng một ngày, lúc không có hắn, cô cười với ai làm sao hắn biết được. Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
An Dập nhìn ánh mắt cô, làm gì không biết tâm tư của cô, nhưng lười so đo, An Dập cười, muốn trị cô, trong lòng hắn có rất nhiều cách.
An Dập chuyển tay xuống dưới ót cô, ấn về phía mình, không chờ cô kịp phản ứng, đột ngột hôn lên đôi môi cô.
"A Li thật ngoan, anh thưởng cho em."
Sau đó, lại tiếp tục hôn nồng nhiệt, Hạ Diệc Sơ mặt đỏ tai hồng, cả người xụi lơ như nước, ngã lên người hắn.
An Dập ôm viên mật đào trong ngực, đi lên giường tinh tế nhấm nháp.
--------------------------------------
Ăn vài lần, An Dập cảm giác mình muốn nghiện viên mật đào này luôn rồi.
Đến giờ cơm chiều, người hầu gõ cửa gọi bọn họ ra ăn cơm. Hai người chuẩn bị một lúc mới ra khỏi phòng. Hạ Diệc Sơ mặt ửng hồng, ánh mắt e lệ không cần bàn tới. Nhưng An Dập ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đầy gió xuân, vẻ mặt thỏa mãn, ai nấy đều có thể đoán ra bọn họ ở trong phòng vừa mới làm sự tình gì.
Người nhà liếc nhau một cái lại thu hồi tầm mắt.
An Thuần ngồi đối diện Hạ Diệc Sơ, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có An Dập và Hạ Diệc Sơ ra ăn cơm, bèn hỏi:
"Anh, A Li đâu? Sao cả ngày nay em không thấy nó?"
An Dập vừa nói vừa quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi bên cạnh, ánh mắt nhu hòa.
"....."
An Thuần nhìn Hạ Diệc Sơ, bất lực giải thích:
"Em không hỏi cô ấy, em hỏi con mèo tên A Li anh nuôi ấy."
"Thế hả, nó chạy mất rồi. Đêm quá nó động đực, nhảy cửa sổ đi theo mèo đực rồi."
"Cái gì?!"
An Thuần không tin được, thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Nhưng hắn cũng còn nhớ mình đang ngồi cùng bàn ăn với ông nội và ba nên kềm chế, xiết chặt nắm tay, gượng gạo cười:
"Anh bớt nói giỡn đi. Không phải anh thích nó lắm mà, sao để nó tùy tiện chạy đi chứ."
Dương Y Y lúc này không nhịn nổi, phải lên tiếng:
"Chỉ là con mèo hoang thôi mà. Con muốn nuôi mèo thì mẹ chọn mấy giống mèo đẹp cho con nuôi. Nuôi mèo hoang chỉ làm giảm giá trị con người của con thôi."
An Dập làm như không nghe thấy, gắp thức ăn vào chén của Hạ Diệc Sơ.
An Thuần trong lòng khổ sở nhưng không thể giãi bày, không thể nói cho Dương Y Y biết con mèo hoang kia có bao nhiêu trân quý, chỉ đành bực bội đáp lời:
"Không cần. Con không thích nuôi."
=============================