Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ thừa dịp hỗn loạn, trèo tường ra khỏi phủ.
Ra khỏi Tô phủ, Hạ Diệc Sơ tìm một khách điếm ngủ qua đêm.
Nàng cũng không sợ Tô Phó Thành phái người bắt nàng lại. Hạ Diệc Sơ đã đổi rất nhiều dầu hỏa và xăng ở hệ thống, bên trong nhà kho nàng cũng để rất nhiều xăng.
Lúc này, tổn thất của Tô gia vô cùng thảm, đám lửa đó càng không dễ dập, Tô Phó Thành làm gì có tâm trí đi tìm Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ ở khách điếm ngủ ngon giấc một đêm.
Hôm sau, Hạ Diệc Sơ thu dọn rời đi, đem vàng và nữ trang lấy được khi trốn đi mang ra bán, đổi thành ngân phiếu.
Hạ Diệc Sơ không rời kinh thành, mà cải trang thành nam nhân, tìm khách điếm khác ở lại.
Tin tức Tô phủ cháy truyền khắp kinh thành, mọi người đều tò mò suy đoán kẻ thủ ác là ai, hoặc các loại bảo bối bị mất trong đám cháy.
Thế mà tin tức về dưỡng nữ kia của Tô phủ lại không hề có. Xem ra, Tô Phó Thành cũng còn biết thể diện quan trọng.
Lách cách!
Chén trà bị Tô Uyển Như đánh rơi trên mặt đất.
"Uyển Như, con làm cái gì?"
"Nương! Sao người còn tâm tình uống trà, con sắp bị gả cho một kẻ đoạn tụ*. Người nhẫn tâm trơ mắt nhìn con mình nhảy vào hố lửa sao?"
(*Đoạn tụ: chỉ người đồng tính nam)
Tô Uyển Như nộ khí đùng đùng, không ngừng dậm chân, phất tay.
Tô Uyển Như chính là người phải gả đi vào phủ Thừa tướng.
Thu di nương cho bọn hạ nhân lui hết ra ngoài, vẫy tay ý bảo nàng lại gần mình.
Tô Uyển Như nhào vào lòng Thu di nương, thất thanh khóc rống, nghẹn ngào:
"Con không muốn gả cho kẻ đoạn tụ kia, người mau đi cầu xin phụ thân, để muội muội khác đi thay con được không?"
Thu di nương nghe Tô Uyển Như nói lời này, hơi thất vọng.
Thu di nương từ nhỏ đặc biệt khôn khéo, lại có khả năng, không thua kém gì nam nhân. Sau khi gả chồng, ở hậu viện tranh sủng cũng không thua ai. Hiện giờ đã qua tuổi ba mươi, xem như hoa tàn ít bướm, nhưng vẫn được Tô Phó Thành sủng ái như cũ, tất cả đều có nguyên nhân.
Nàng khôn khéo một đời lại không nghĩ con gái mình sinh ra lại không có đến nửa phần khôn khéo di truyền.
Dẫu sao cũng là con gái ruột, nàng thở dài, duỗi tay vuốt tóc Tô Uyển Như, trấn định nói:
"Nào có gả muội muội trước tỷ tỷ được. Để Tô Nhiễm đi thay con là ta đã vất vả lắm mới làm lão gia đồng ý."
"Cũng không biết con tiểu tiện nhân Tô Nhiễm này chạy đi đâu. Nếu gặp được, ta sẽ cho người lột da nó!"
Nói đến đây, thần sắc cả hai cùng tức giận, đáy mắt xẹt qua một tia căm giận không thôi.
"Di nương, bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ con phải thật sự gả cho tên đoạn tụ kia sao? Nếu thật như vậy, còn không bằng con chết đi cho xong."
"Phi phi phi, không được nói bậy bạ!"
Thu di nương nghe Tô Uyển Như đòi chết, hoảng sợ, hận rèn sắt không thành thép:
"Một chút việc nhỏ đã nghĩ tự sát. Sao ta lại sinh ra đứa con gái vô dụng như ngươi. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi vào miệng cọp. Di nương còn chờ ngươi gả cao để được chống lưng đây."
"Di nương, ý của người là?" Tô Uyển Như mở to hai mắt, rõ ràng di nương đã có biện pháp.
"Ngươi thật ngốc, dù Tô Nhiễm chạy trốn, phủ đệ chúng ta không chỉ có một Tô Nhiễm."
Thu di nương nói lời này, ý vị thâm sâu.
Tô Uyển Như nghe xong, hơi sửng sốt, một lúc mới phản ứng lại được, ghé vào lòng di nương làm nũng:
"Di nương, người thật tốt với con, con nhất định sẽ hiếu kính người."
"Ngươi là con gái ta, ta không tốt với ngươi, thì tốt với ai. Chỉ cần sau này đối với ta hiếu thuận là được."
Thu di nương vỗ về Tô Uyển Như, không khí giữa hai mẹ con một mảnh ấm áp.
=============================