Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Nhanh chóng giải quyết cơm chiều, rồi đi tắm, sau đó Hạ Diệc Sơ đặt toàn bộ tâm trí lên việc tu luyện.
Bởi vì không muốn người khác biết nàng có lực lượng màu tím, nên ngoài giờ cơm nước và tắm rửa, Hạ Diệc Sơ đều đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài, đóng cửa tu luyện.
Trước dây nguyên chủ cũng cũng rất tích cực tu luyện, thường xuyên ở một mình trong phòng luyện tập, nên bây giờ Hạ Diệc Sơ cũng không gây ra chút hoài nghi nào.
Do giá trị thân thể này được thay đổi, Hạ Diệc Sơ tu tập mấy ngày đã thu hái được nhiều thành quả, tu vi so với trước kia của nguyên chủ, vượt qua hai giai đoạn, từ đấu khí học đồ vươn lên thành cao cấp đấu sĩ.
Hạ Diệc Sơ đến thế giới này đã là ngày thứ sáu, vừa vặn là sinh nhật của Tô Phó Thành.
Ở sau hoa viên, bày một bàn tiệc lớn, toàn bộ trên dưới Tô phủ cùng tề tựu, mừng sinh nhật hắn. Không biết có phải bọn họ quên hay không mà không thấy ai đến mời Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ cũng đã sớm sai nha hoàn chuẩn bị cơm nước cho mình. Sau khi ăn no, nàng lại vào phòng đóng cửa tu luyện.
Bên ngoài, bọn nha hoàn ríu rít nghị luận, oán giận bản thân sao lại bị đi theo một chủ tử không có tiền đồ như thế, cùng hoài niệm thời gian trước được đi theo đại phu nhân.
Đêm lạnh như nước, Hạ Diệc Sơ đang tu luyện, bỗng mở hai mắt.
Nàng nhìn ra ngoài một chút, trùm khăn voan đen che mặt, vừa vặn lúc thị vệ thay ca, nhảy cửa sổ ra ngoài. Thân hình Hạ Diệc Sơ như thoi đưa, vận dụng năng lượng tu luyện trong thời gian này, hình thành đấu khí, nhanh chóng trèo tường ra ngoài.
Hạ Diệc Sơ không trốn đi, mà chạy tới nhà kho Tô phủ, nơi đây chứa khá nhiều bảo bối.
Đã có kế hoạch từ trước, lại được hệ thống giúp đỡ nên Hạ Diệc Sơ không một tiếng động đi đến phía sau bọn thì vê, tung thuốc bột ra.
Phương pháp đánh lén này, lúc nào cũng hữu dụng.
Dù hai tên thị vệ có tu vi cao hơn, thì ngửi thuốc bột này một lát cũng ngã lăn quay, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Diệc Sơ tưới dầu hỏa, châm lửa đốt, lửa lan tràn bao trùm toàn bộ nhà kho.
Hạ Diệc Sơ cười khẽ, nhanh chóng trở về theo đường cũ, nhảy cửa sổ vào phòng mình, vừa vặn thời gian thị vệ đổi ca.
Trong chốc lát, Hạ Diệc Sơ nghe bên ngoài ồn ào, bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
Hạ Diệc Sơ mửa cửa phòng, hỏi:
"Xảy ra chuyện gì, sao ồn ào như thế?"
"Tiểu thư, nhà kho không biết vì sao mà cháy, mọi người đang chữa lửa."
"Nhà kho cháy?"
Hạ Diệc Sơ nghe nói, đầu tiên là kinh ngạc há to miệng, sau đó nói giọng điệu khẩn trương nói với nha hoàn:
"Vậy các ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì, mau đi lấy nước vứu hoả! Nhà kho nhiều bảo bối như vậy, có thể cứu được cái nào thì cứu cái đó!"
Đám nha hoàn lẫn thị vệ nghe được, sực nhớ ra, Tô phủ giàu có, bảo bối không ít, nếu là cứu được... bảo bối nếu không còn thì cũng là do bị lửa thiêu cháy. Ý tham lóe lên trong mắt rồi biến mất, đám nha hoàn và thị vệ gấp không chờ nổi chạy đến nhà kho.
Hạ Diệc Sơ cười cười, bộ dáng sốt ruột, cùng bọn họ chạy đi cứu hỏa.
Thị vệ canh phòng Hạ Diệc Sơ nhìn người chạy đi, cũng chạy theo. Rốt cuộc, Tô Phó Thành cũng không hạn chế nàng đi lại trong phủ.
==============================