Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ nhấp nhấp miệng. Phó Diệc Sinh ra tù không làm lòng nàng nổi lên gợn sóng nào.
Thái độ Quân Ngôn Dục bình đạm nhu hòa, khiến Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:
"Hành động của muội hôm qua, huynh không tức giận sao?"
"Tức giận?" Quân Ngôn Dục buồn cười, ngước mắt nhìn Hạ Diệc Sơ:
"Tức giận thì được cái gì? HIện tại, ta đã thả hắn ra rồi, ta giận muội thì giải quyết được cái gì?"
"Thực xin lỗi, muội không có ý này." Hạ Diệc Sơ chột dạ vẫy vẫy tay.
Quân Ngôn Dục nghe lời này, trên mặt nổi lên ý cười:
"Không bằng, liền cho trẫm một phương thức xin lỗi thực lòng đi."
Cái gì? Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Quân Ngôn Dục hai tay ôm mặt nàng, không nói, cúi người về phía trước.
Hạ Diệc Sơ nghi hoặc, không phản ứng. Môi mỏng Quân Ngôn Dục tiếp xúc với canh môi mềm mại của Hạ Diệc Sơ khiến nàng cả kinh trừng lớn hai mắt.
Hạ Diệc Sơ phản ứng lại, ý giận lóe lên rồi chợt biến mất, hai mắt nàng nhíu lại, duỗi tay muốn tát Quân Ngôn Dục một cái. Chính lúc này, Quân Ngôn Dục tách môi nàng ra.
"Quân Ngôn Dục, huynh đây là làm cái gì?!?"
Hạ Diệc Sơ thần sắc lãnh lệ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Sự việc đêm qua Quân Ngôn Dục làm còn có thể lý giải rằng lúc nhỏ quen làm. Nhưng việc hôm nay, không còn là việc làm lúc nhỏ nữa, mà là trò lưu manh.
Hơn nữa, thân phận ngoài mặt của thân thể này vẫn là em gái hắn.
"Muội nói xem huynh đang làm gì?" Quân Ngôn Dục hỏi ngược lại, ánh mắt mỉm cười, vẻ mặt sủng nịch.
"Quả nhiên, muội chính là kẻ lừa đảo. Nếu ta không cho ám vệ đi theo muội vào thiên lao xem Phó Diệc Sinh thì ta còn bị lừa không biết đến bao giờ."
Quân Ngôn Dục lại sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nghe được lời này hết sức sửng sốt, nàng không hề nghĩ tới Quân Ngôn Dục đã biết thân phận thật sự của Quân Nhật An.
Hạ Diệc Sơ đánh giá cẩn thận thần sắc Quân Ngôn Dục, vẻ mặt hắn không hề có một chút tức giận hay là không vui.
Phản ứng của hắn thực là ngoài dự kiến của Hạ Diệc Sơ.
"Huynh không trách muội?"
"Trách cái gì?" Quân Ngôn Dục lại buồn cười hỏi, sự thật này làm hắn cao hứng còn không kịp.
Hạ Diệc Sơ lúc này không biết trả lời thế nào. Nàng vẫn cho rằng sau khi biết thân phận thật sự của mình, hắn sẽ nổi trận lôi đình. Nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn đối sách cho cuộc sống sau này của mình.
Hiện giờ, Quân Ngôn Dục không hề có ý định tước đi địa vị công chúa của nàng, mà nụ hôn vừa rồi còn thể hiện một tầng ý tứ khác.
Hạ Diệc Sơ buông lông mi xuống, Quân Ngôn Dục lại kìm nén không được, hắn nghiêm túc nhìn Hạ Diệc Sơ:
"Nhật An, muội cũng không phải trẻ con nữa, ta cũng đem hết tâm ý của mình cho muội thấy rồi, đáp ứng ta, được không?"
Trong lời nói, Quân Ngôn Dục không dùng từ "trẫm", có thể thấy, hắn đặt nàng ngang hàng với mình.
Hạ Diệc Sơ nghe lời này, mãnh liệt vui sướng phát tán khắp cơ thể, thiếu chút nữa không nhịn được gật đầu.
Hạ Diệc Sơ áp chế cảm xúc này xuống, lắc đầu cự tuyệt.
"Nếu huynh đã biết, muội cũng không gạt huynh nữa. Muội với Phó Diệc Sinh nghiệm thân, muội thật sự là em ruột của hắn."
Hạ Diệc Sơ nói, còn cố ý nhận mạnh hai chữ "em ruột".
Quân Ngôn Dục không hề hiểu ý tứ của nàng, vẫn luôn treo ý cười trên môi, ngữ khí thanh thản:
"Thì sao?"
"Không sao." Hạ Diệc Sơ thành thật lắc lắc đầu.
Quân Ngôn Dục thấy nàng lắc đầu, trầm mặt xuống:
"Cho nên, muội căn bản không suy nghĩ đến lời ta vừa nói?"
"Không được, huynh là hoàng huynh của muội." Hạ Diệc Sơ lại kiên định lắc đầu.
Quân Ngôn Dục thần sắc càng trầm, dán sát người Hạ Diệc Sơ:
"Hoàng huynh thì sao? Thiên hạ này đều là của ta, chỉ cần ta không gật đầu, có nam tử nào dám cưới muội? Hay là, muội muốn gả cho nam nhân nào?"
"Huynh đừng như vậy, chân muội đau." Hạ Diệc Sơ nhíu mày, duỗi tay đẩy đẩy hắn, cố kỵ ngôi cửu ngũ chí tôn của hắn, không có dùng bao nhiêu lực.
Quân Ngôn Dục kỳ thật dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh, từ từ thẩm thấu vào sinh hoạt của nàng, cho đến khi nàng phát hiện không thể rời xa mình. Nhưng mà giờ này có lẽ phương pháp này không có tác dụng với Hạ Diệc Sơ. Mà Quân Ngôn Dục không phải người có thể nhẫn nại lâu.
================================