Edit: Cá Muối
_________
Phủ Nhị hoàng tử đương nhiên không phải dễ vào như vậy.
Nhưng trêи người Đường Thanh Trúc có tín vật tùy thân của Nhị hoàng tử, sau khi thị vệ nhìn thấy, sao lại dám không nghe theo?
Vì thế, Đường Thanh Trúc thuận lợi tiến vào phủ Nhị hoàng tử.
Nhưng nàng ta nào dám công khai.
Nàng ta cũng không ngu, Nhị hoàng tử an bài nàng ta đi chính là phủ Ngũ hoàng tử, nếu như biết nàng ta đi đến đây, nhất định sẽ thừa dịp trời tối đem nàng ta đuổi ra ngoài.
Vì thế, cả một đêm nàng ta cứng rắn trốn trong phòng chứa củi của phủ Nhị hoàng tử.
……
Lúc này, Phượng Tê Đồng đã nhận được tin tức Đường Thanh Trúc đi đến phủ Nhị hoàng tử.
Khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lẽo, Phượng Tê Đồng đè thấp giọng, nói với ám vệ: “Cô đã biết, phải đảm bảo sáng sớm ngày mai tất cả mọi người đều biết Đường Thanh Trúc đi phủ Nhị hoàng tử.”
“Vâng, điện hạ!”
Chờ sau khi ám vệ lui ra, Phượng Tê Đồng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi mềm của Đường Oản.
Trong lòng lại lạnh lùng nghĩ: Cho dù đêm nay Đường Thanh Trúc thật sự đi đến phủ Ngũ hoàng tử, hắn cũng sẽ đánh ngất nàng ta đóng gói đưa đến phủ Nhị hoàng tử.
Tên lão nhị kia, thật sự cho rằng Phượng Tê Đồng hắn cái gì cũng không biết sao?
Nếu như hắn ngu thật, vậy cho dù phụ hoàng có bảo hộ hắn, thì vị trí trữ quân hiện giờ cũng sẽ tràn ngập nguy cơ.
Chỉ tiếc, lão nhị căn bản không nhìn ra điểm này, còn tưởng rằng ngoại trừ được phụ hoàng che chở, hắn chỉ là một kẻ điên táo bạo, vô dụng.
……
Hôm sau.
Nhị hoàng tử vừa tỉnh lại lập tức nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến một giọng nữ thanh thúy.
“Nhị hoàng tử, ngươi nhất định phải cứu Thanh Trúc!”
Nghe được giọng nói của Đường Thanh Trúc, cả người Nhị hoàng tử đều cứng đờ, sau đó sắc mặt xanh mét đi ra cửa.
Chờ sau khi nhìn thấy Đường Thanh Trúc bị đông lạnh một đêm phá lệ chật vật, trái tim Nhị hoàng tử hoàn toàn chìm xuống.
“Đường Thanh Trúc, sao ngươi lại ở trong phủ của ta ? Không phải ta bảo ngươi đi……”
Câu nói kế tiếp, Nhị hoàng tử không dám nói hết.
Đường Thanh Trúc nghe xong, chột dạ rụt rụt đầu, sau đó lập tức đáng thương nói: “Nhị hoàng tử, ta quá sợ hãi, tối hôm qua trời lại tối. Hơn nữa ta không có tín vật của Ngũ hoàng tử, chỉ có ngọc bội ngươi để lại cho ta, đành phải chạy đến phủ đệ của ngươi! Thực xin lỗi, ta…… có phải gây thêm phiền toái cho ngươi hay không?”
Nghe được lời này, Nhị hoàng tử hận không thể xé xác nàng ta.
Đâu chỉ là gây cho hắn thêm phiền toái!?
Nhưng hiện tại không phải lúc tức giận.
Hít thật sâu một hơi, Nhị hoàng tử nỗ lực bình tĩnh trở lại, “Lúc ngươi tới đây có người nhìn thấy hay không?”
Đường Thanh Trúc vội vàng lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, hiện tại ta sẽ đưa ngươi rời đi.” Nhị hoàng tử lập tức nói.
Thừa dịp mọi chuyện còn chưa truyền ra, nhất định phải đem cái phiền toái này ném ra ngoài!
……
Đường Thanh Trúc nghe thấy lời Nhị hoàng tử nói, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Sau đó nàng ta liều mạng lắc đầu, “Không, Nhị hoàng tử, ta không muốn rời đi! Cầu ngươi để ta ở lại! Cho dù chỉ làm thϊế͙p͙ cho ngươi, ta cũng nguyện ý!”
“Câm miệng!” Nhị hoàng tử quát lên.
Nữ nhân này biết chính mình đang nói cái gì hay không?
Nếu lời này truyền ra, thanh danh hắn ta vất vả gây dựng nhiều năm qua trong chớp mắt sẽ bị hủy hoại!
Nhưng không đợi hắn ta tiễn người đi, quản gia đã vội vã chạy tới, “Nhị hoàng tử, không xong, bên ngoài đều đang đồn đãi thứ nữ Đường gia chạy đến trong phủ ngài ngủ lại! Nói các ngươi sớm đã lén lút dây dưa!”
“Cái gì?!” Gương mặt Nhị hoàng tử nháy mắt lạnh như băng.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Đường Thanh Trúc.
Đều do nữ nhân ngu xuẩn này!
Đường Thanh Trúc bị ánh mắt lãnh lệ của hắn ta nhìn tới, tức khắc thân thể theo bản năng co rụt lại.
Trong lòng lại không ngừng mừng thầm.
Bây giờ mọi chuyện đã truyền ra, Nhị hoàng tử lại muốn đuổi nàng ta rời đi cũng không được!
__________________
Cái này gọi là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! (⊙▽⊙”)