Editor: Nha Đam
Phong Thiển là sợ mình sẽ không cẩn thận dẫm lên đối phương.
Nhảy một hồi như vậy, toàn bộ điệu hành cô đều cúi đầu.
Bỗng nhiên bị đối phương nâng cằm lên.
Ngón tay thon dài của Tiểu mỹ nhân ngư nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hơi nâng lên.
Đầu ngón tay của hắn hơi lạnh, giống như xúc cảm khi chạm vào thủy ngọc.
Đôi mắt màu xanh nước biển ấy đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô.
Hắn cong cong môi, thanh âm ngả ngớn dễ nghe: "Thiển Thiển em phải nhìn tôi đi~"
Phong Thiển sửng sốt, có chút do dự.
Sợ sẽ dẫm đến hắn.
Nhưng mà tầm mắt tiểu mỹ nhân ngư cực kỳ nóng, ánh mắt sâu kín.
Phong Thiển thở dài nhỏ đến không thể phát hiện, mặt không biểu tình ngước mắt, không hề nhìn bước chân.
Tiểu mỹ nhân ngư nhìn đến cô banh khuôn mặt nhỏ, cảm thấy có chút buồn cười, tâm tình lại là mạc danh thập phần sung sướng.
Nhưng mà, Phong Thiển không nhìn dưới chân hậu quả chính là, liên tiếp dẫm vào đối phương.
Phong Thiển có chút quẫn bách, tầm mắt bộc lộ ý muốn xin lỗi.
"Thực xin lỗi......"
Thanh âm của cô mềm mại, thấp thấp.
Tiểu mỹ nhân ngư đạm nhẹ, giống như chút nào thèm để ý đối phương dẫm lên chân mình.
"Không sao đâu. Thiển Thiển rất nhẹ ~"
Phong Thiển: "......"
Cảm giác mảnh nhỏ đang trêu ghẹo cô, nhưng mà cô lại không có chứng cứ.
Cứ như vậy nhảy một hồi lâu, Phong Thiển mới dần dần thuần thục, lại không phát sinh sự cố dẫm chân.
Theo sân nhảy âm nhạc tiến vào cao trào.
Càng ngày càng nhiều người mang theo từng người bạn nhảy tiến vào sân nhảy.
Sân nhảy bắt đầu chen chúc.
Mắt thấy Phong Thiển gần đụng tới người khác, tiểu mỹ nhân ngư tay đặt ở bên hông cô căng thẳng.
Ôm lấy cô đến gần rồi một chút.
Hai người giờ phút này cách nhau thật sự gần.
Không biết là cố ý hay là vô tình, Phong Thiển cảm giác, tay của đối phương đặt ở bên hông có vài phần siết chặt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cho dù cách một lớp quần áo, không khí cũng có chút mạc danh kiều diễm.
"Anh......"
Phong Thiển mới vừa mở miệng, nháy mắt ánh đèn đại sảnh chợt tắt.
Trong nhà một mảnh đen nhánh.
Đây là một phần của yến hội.
Cho nên không có người biểu hiện kinh ngạc, hoặc bị sự tối đen bất thình lình dọa đến.
Lâm vào cảnh vật tối đen như mực, tất cả mọi người dừng lại điệu nhảy, chậm rãi chờ đợi thời khắc ánh đèn sáng lên.
Trong bóng tối, thấy không rõ dung mạo.
Phong Thiển lại có thể rõ ràng nhìn được đôi mắt màu xanh nước biển của tiểu mỹ nhân ngư.
Giống như hai vì sao trên trời, mộng ảo xinh đẹp.
Sau đó một giây, cô cảm thấy trán mình phủ lên một mảnh lạnh lẽo.
Đó là......
Đôi môi mỏng lạnh của đối phương.
Không có người nhìn thấy.
Ở trong một góc này.
Tiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp hơi hơi cúi người, hôn môi trán của cô.
Tay đặt ở bên hông cô lại hơi hơi siết vài phần.
Phong Thiển: "......"
Đôi mắt xinh đẹp của cô có vài phần mê mang.
Cùng mảnh nhỏ gặp mặt lần thứ hai, đã bị...... Hôn?
Tuy rằng là chỉ là hôn trán, Phong Thiển lại không hiểu sao có chút khẩn trương, tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng nhéo nhéo góc áo đối phương.
Nhưng mà ngay sau đó, ánh đèn liền chiếu vào trên người của họ.
Giờ phút này đèn đại sảnh lại sáng lên, duy chỉ có sân nhảy này, là có ánh đèn sáng lóa
Người trong sân nhảy sôi nổi rời đi, chỉ để lại Phong Thiển cùng tiểu mỹ nhân ngư.
Đây là hoạt động yến hội.
Tùy tiện chọn ra một đôi, ở sân nhảy độc vũ.
Hiển nhiên, xác suất nhỏ như vậy lại dừng ở trên đầu Phong Thiển.
Cô ngẩn người, con ngươi xinh đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân ngư.
Khóe môi đối phương hơi cong lên, "Cho nên...... Chúng ta muốn tiếp tục à~"
Ánh đèn rơi xuống.
Cô hơi hơi ngửa đầu.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.
Thiếu niên hơi hơi cúi đầu.
Dung nhan trắng nõn tuấn mỹ.
Thiếu nữ tóc đen mắt đen vói lễ phục màu hồng
Thiếu niên tài dài màu lam cùng đôi mắt màu xanh nước biển
Giờ phút này, thành tiêu điểm toàn vũ hội.
Mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm nhảy người trên sân nhảy.
"Trời ơi~ bọn họ cũng thật xứng đôi."
"Cô gái phương Đông này cũng thật mỹ lệ......"
"Còn người thiếu niên kia, mái tóc dài màu xanh giống như nước biển vậy thật xinh đẹp."
"Ôi ~ thật đẹp!"