[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 85: THẾ GIỚI 3 - Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (1)




Editor: Nha Đam


*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần - hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác... (Theo Phương Nhã - Group Weibo Việt Nam)


【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu. Số điểm khen thưởng : 500】


Trở lại không gian Chủ Thần một lần nữa,, Phong Thiển ngẩn người một lúc mới trả lời lại hệ thống: "Tại sao nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ che giấu lần này lại muộn như vậy. Còn có, tại sao lần này lại là năm trăm điểm?"


Hệ thống: "Ký chủ, hệ thống bị chậm trễ do bị bug. Về phần khen thưởng bao nhiêu điểm, đó là do trình độ khó dễ của nhiệm vụ che giấu quyết định."


Phong Thiển: "......"


"Ta muốn mở ra kỹ năng thương thành."


【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ thành công mở kỹ năng thương thành thành công, khấu trừ 100 điểm. Số điểm tích phân còn lại :470】


Phong Thiển nhìn lướt qua các loại kỹ năng khác nhau trong thương thành.


Cô tỏ vẻ: "!"


Loại rẻ nhất cũng mất 10 000 điểm rồi!


Quá lừa bịp.


Tên lừa đảo!


Hệ thống: "......"


"Ký chủ cô phải hiểu rằng, kỹ năng sẽ tồn tại trọn đời. Mua một lần, có thể sử dụng vĩnh viễn. Chỉ cần ký chủ làm nhiều nhiệm vụ che giấu thì sẽ nhận được được nhiều điểm rồi ~"


Phong Thiển chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.


Hệ thống này là kẻ đại lừa đảo.


10 000 điểm?


Cô phải làm hơn mười cái nhiệm vụ che giấu mới có thể đổi một kỹ năng!


Thật là bực mình mà.


Hệ thống yếu ớt mở miệng: "Ký chủ hiện tại muốn tiến vào thế giới tiếp theo không?"


Phong Thiển bực bội mà trừng mắt, tức giận nói: "Bắt đầu đi."


"Ok."


Chờ Phong Thiển lại lần nữa tỉnh lại.


Có một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh mặc một bộ váy tinh xảo lộng lẫy đang đứng đối diện.


Mà điều khiến Phong Thiển không bình tĩnh nổi chính là đối phương dang dùng tay đẩy mạnh cô một cái.


Phong Thiển: "......"


Đẩy một chút thì không có gì.


Vấn đề là bây giờ cô ấy đang ở trên trên một chiếc du thuyền xa hoa.


Trùng hợp hơn nữa là, cô còn đang đứng ở bên rào chắn.


Phong Thiển gần như là mở to mắt khi đối phương đẩy nàng.


Cô mê mang chớp chớp mắt.


Tôi là ai?


Tôi đang ở đâu?


Tình huống gì đây?


Đêm trên biển mịt mù.


Trong không khí tràn ngập hương vị biển cả.


Mằn mặn.


Phía trên màn đêm, điểm xuyết vài ngôi sao chói lọi, giống như những viên kim cương sáng chói, rực rỡ đến chói mắt.


Biển lặng sóng yên.


Đại dương xanh thẳm yên lặng như một viên ngọc bích khổng lồ.


Sau đó bùm một tiếng.


Bọt nước văng khắp nơi.


Thiếu nữ tóc đen mặc lễ phục hoa lệ rơi xuống nước, nổi lên một trận bọt nước mỏng manh.


Trên mặt biển rộng lớn, không ai có thể nhận ra động tĩnh nhỏ như vậy.


Huống chi, hiện tại đã là đêm khuya.


Đại đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.


Người phụ nữ kia đẩy cô xuống nước đang đứng ở trên boong tàu, từ trên cao nhìn xuống mặt biển.


Cho đến khi, gợn nước mờ nhạt cuối cùng biến mất.


Mặt biển yên lặng trở lại.


Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, xoay người rời đi, chỉ nghe được cô ta thì thào nói: "Người chị yêu quý của tôi, vậy là tất cả mọi thứ của chị cũng thuộc về tôi."


...


Phong Thiển rơi vào trong biển.


Thân thể dần dần chìm xuống.


Đáy biển không phẳng lặng và không gợn sóng như mặt biển, ngược lại là ẩn chứa nguy hiểm và sóng gió.


Phong Thiển chớp chớp mắt.


Cô không biết bơi.


Nhưng mà, nước biển giống như là một chút cũng ảnh hưởng không đến cô.


Cô nâng ngón tay lên.


Nếu không phải lần này là ngoài ý muốn rơi xuống nước, cô cũng không biết cô thế nhưng có thể ở dưới đáy biển tự nhiên hô hấp, cũng không ảnh hưởng bởi áp lực của nước.


Vì thế, Phong Thiển liền không có hứng thú bơi lên trên bờ.


Cô tùy ý nằm, mặc cho nước biển kích động kéo cô sâu xuống đáy biển.


Nhìn từ xa, cô giống như là một cây bèo nhỏ bé yếu ớt.


Mái tóc dài màu đen của cô bồng bềnh dưới trên biển, giống như một lớp mực dày, không thể nấu hoàn tan hay tan chảy được.


Hệ thống: "Ký chủ, cô không muốn sống nữa sao?"


Chưa bao giờ gặp qua có người rơi xuống nước còn giống như đang chơi đùa thế này, thậm chí một chút ý chí cũng không có...


"Cũng không chết được."


Hệ thống: "......"


Được.


Coi như ký chủ lợi hại.


Lời của tác giả: Bởi vì là đồng thoại + bối cảnh phương tây , cho nên, ta tự do phát huy?


~~~~~~~~~~


Lưu ý cho những bạn nào mới vào đọc truyện, mình biết là những thế giới đầu này mình edit rất chán nhưng do không có thời gian beta nên tớ chỉ beta duy nhất một thế giới này. Mong các bạn thông cảm ♥