[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 70: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《24》




Editor: Nha Đam


Cổ áo hắn hơi loạn, bị kéo ra rất nhiều, lộ ra cổ trắng nõn xinh đẹp.


Phượng Quyết ánh mắt hơi tối lại, thanh lãnh vô cớ mang theo vài phần dụ hoặc.


Cho dù là làm động tác như vậy, cũng hoàn toàn không gây trở ngại thanh lãnh quý khí sinh ra đã có sẵn của người này.


Nhất cử nhất động đều là ưu nhã như vậy.


Cảm giác thong thả ung dung càng giống như tiểu miêu gãi ngứa làm người ta có thể hoàn toàn luân hãm ở tư thái đối phương.


Phong Thiển: "......"


Mảnh nhỏ thực quá mức a!


Huống chi nàng hiện tại chính là dùng thân phận nam nhân!


Phong Thiển nâng lên tay nhỏ trắng nõn nắm lấy tay đối phương còn đang tiếp tục lôi kéo cổ áo tuyết trắng.


Nàng banh khuôn mặt nhỏ, mặt vô biểu tình nói: "Hoàng thúc, ngươi bình tĩnh một chút."


Nghe được tiểu hoàng đế nói, Phượng Quyết động tác dừng một chút.


Ngón tay thon dài ngừng lại ở trên cồ, đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần dại ra mờ mịt.


Mắt phượng đen nhánh sâu thẳm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trong lòng ngực.


Phượng Quyết hơi hơi rũ đầu.


Hắn giờ phút này sợi tóc có vài phần hỗn độn, y quan cũng là không chỉnh tề.


Cái bộ dáng mờ mịt dại ra này càng là có thể làm người ta phát cuồng.


Phong Thiển: "......"


Ta...... Mảnh nhỏ như vậy quá...... Quá mức đáng yêu!


Phong Thiển chớp chớp mắt xinh đẹp.


Mảnh nhỏ bộ dáng luôn thanh lãnh đột nhiên biến thành dáng vẻ này, thật là điều hiếm lạ.


Chính là, như vậy khiến nàng cũng thực khó xử.


Hiện tại nàng đang dùng thân phận nam nhi, còn không có nói cho mảnh nhỏ chính mình là nữ nhân, mảnh nhỏ liền đối nàng động tay động chân......


Nghĩ đến đây, con ngươi xinh đẹp của Phong Thiển bỗng nhiên trừng lớn.


Ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phượng Quyết.


Mảnh nhỏ có phải là...... Thích nam nhân?


Trong trí nhớ nguyên chủ, mảnh nhỏ chưa bao giờ cùng người khác thành hôn, ngay cả mấy cái thông phòng nha đầu gì đó đều chưa từng từng có.


Chẳng lẽ mảnh nhỏ là đoạn tụ?


Phong Thiển bị ý tưởng này dọa tới rồi.


Nàng có chút rối rắm nhéo nhéo góc áo mình.


Ánh mắt nhìn mảnh nhỏ phức tạp vô cùng.


Nàng có phải hay không, không cần nói cho mảnh nhỏ chính mình là nữ nhân?


Vạn nhất hắn biết sau đó không để ý tới nàng làm sao bây giờ?


Phong Thiển buồn bực.


Phượng Quyết vẫn luôn vẫn duy trì động tác ở trên tường, mắt phượng thanh lãnh mờ mịt còn chưa rút đi.


Hắn đột nhiên cúi đầu, đem đầu chôn ở cổ Phong Thiển.


Hô hấp ấm áp đánh vào trên cổ Phong Thiển, mềm mại, ngưa ngứa, giống như có điện lưu từ trong thân thể chạy vào.


Phong Thiển cảm giác không được tự nhiên.


Đối phương gặp phải cái gì cứ sát gần đến, giống như mèo con vậy cọ cọ tiểu hoàng đế.


Phong Thiển: "......"


Nàng giơ tay đè vai Phượng Quyết lại, đem đối phương từ trên người mình dịch ra.


Tiểu hoàng đế nghiêm trang: "Hoàng thúc, ngươi mau nhìn rõ ta là ai."


Phượng Quyết ngẩn người, nghiêng đầu, có chút vô tội mà nhìn đối phương.


"Ngươi là bệ hạ......"


Phong Thiển: "......"


"Vậy ngươi biết ngươi hiện tại đang làm gì sao?" Phong Thiển híp híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương hỏi.


Phượng Quyết rũ mắt, "Ta...... muốn......"


Bản năng muốn tới gần đối phương.


Muốn càng thân mật một chút.


Muốn đối phương trong mắt chỉ có chính mình......


Rất muốn.


Từ sớm liền muốn làm như vậy......


Phong Thiển: "......"


Phượng Quyết rũ đầu xuống bộ dáng đáng thương, ủy khuất, thực làm người ta đau lòng.


Phong Thiển mím môi.


Quên đi.


Ai bảo hắn là mảnh nhỏ đâu.


Ai bảo hắn lớn lên đẹp như vậy.


Phong Thiển ngước mắt nhìn về phía Phượng Quyết, đôi mắt xinh đẹp của đối phương tối lại, tầm mắt nhìn nàng có chút dụ hoặc nguy hiểm.


Phong Thiển: "!"


Hắn cúi đầu, hầu kết hơi hơi lăn lộn.


3000 sợi tóc như thác nước rũ xuống, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm say động lòng người, mang theo một chút mê hoặc.


Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, càng thêm đến gần tiểu hoàng đế vài phần.


Rồi sau đó, cánh môi mỏng lạnh nhẹ nhàng dán lên Phong Thiển.


Phong Thiển ngơ ngẩn.


Con ngươi xinh đẹp nhanh chóng mà chớp chớp.


Ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua màn mỏng ở cửa sổ chiếu xuống đất.


Ánh trăng uyển chuyển nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của đối phương.


Ở trong một góc tiểu hoàng đế nhìn không tới, vành tai hồng đối phương đến nỗi giống như có thể nhìn thấy máu......