Editor: Nha Đam
Thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên.
【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, khiến tra nam gạpwd được báo ứng. 】
Phong Thiển chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Ta làm cái gì?
-
Vạn sự vạn vật đều có nhân quả tuần hoàn.
Đối với Hướng Bắc Trì.
Bị người mình thích phản bội, vứt bỏ.
Gia tộc phá sản, trong một đêm, từ đại thiếu gia biến thành tiểu tử nghèo.
Cũng không phải là đối hắn báo ứng sao......
-
5 năm sau.
Trong văn phòng của tổng tài phong thị xí nghiệp.
Phong Thiển tê liệt ngã xuống trên ghế nằm trước bàn làm việc xa hoa, nhàn nhã tự tại mà ngủ nướng.
Ngoài cửa, có một thiếu niên nhẹ nhàng mở khóa.
Kỷ Miên đi đến, đem hộp cơm xách trong tay đặt ở trên bàn.
Cô gái đang trên ghế nằm mi mắt cong cong, khóe miệng mang ý cười, thoạt nhìn là bộ dáng thật thoải mái.
Kỷ Miên không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Vòng qua bàn làm việc, thiếu niên hơi hơi cúi người, đôi tay đặt ở hai cạnh sườn của cô, hoàn toàn đem đối phương vòng ở trong lòng ngực.
Phong Thiển không có tỉnh.
Kỷ Miên cúi đầu, nhẹ nhàng ở thái dương của cô in lại một cái hôn mềm nhẹ, sau đó vươn ngón tay thon dài, trêu đùa mà chọc chọc khuôn mặt Phong Thiển.
Từ sau một lần chọc quá khuôn mặt Phong Thiển, thiếu niên liền một phát không thể vãn hồi mà yêu cái động tác này, không có việc gì liền chọc chọc mặt cô.
Mỗi lần, Phong Thiển đều sẽ bị đối phương đánh thức như vậy.
"Đừng chọc." Cô mơ mơ màng màng mà bắt được ngón tay Kỷ Miên, nắm lấy, đặt ở trên bụng nhỏ.
Kỷ Miên cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đối phương hôn mang theo tính xâm lược cực mạnh, không cho cô một tia thở dốc đường sống
Phong Thiển bị bắt mở to mắt, trừng đôi mắt to ngập nước mắt.
Thực tức giận.
Mảnh nhỏ mỗi lần đều phải đánh thức mình như vậy!
"Ngoan, nên ăn cơm trưa." Kỷ Miên sờ sờ đầu cô.
Phong Thiển tức giận, không để ý tới hắn.
Kỷ Miên khẽ thở dài một cái, tiểu nha đầu này, từ khi tiếp quản công ty, ngay từ đầu mấy ngày sấm rền gió cuốn, làm việc hiệu suất cực cao, trấn trụ mọi người xong, liền bắt đầu cách thức sinh hoạt của tổng tài.
Cửa phòng bàn làm việc của Phong tổng hàng năm lôi đả bất động mà đóng chặt, không đến giờ tan tầm tuyệt không sẽ mở ra, thậm chí suốt ngày liền không mở ra.
Nhận viên của công ty đi ngang qua bàn làm việc của tổng tài, đều không khỏi nghiêm nghị cung kính, xúc động vạn ngàn.
Tuy rằng so với Phong tổng tiền nhiệm tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn là một cô gái.
Chính là Phong tổng thật sự quá lợi hại, còn nghiêm túc như vậy, mỗi ngày đều đem chính mình nhốt ở trong văn phòng làm công.
Càng thêm thú vị chính là, Phong thị toàn thể nhân viên đều lấy động lực từ Phong Thiển rèn luyện tính tích cực.
Nói là, phải lấy Phong tổng làm gương.
Kỷ Miên nhìn cô cười cười.
Nếu là các công nhân này biết, tổng tài trong miệng bọn họ cẩn trọng mỗi ngày tự mình khóa văn phòng là vì ngủ, lười nhác, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.
Kỷ Miên cầm lấy chiếc đũa, gắp một con tôm đặt ở bên môi Phong Thiển, tiếng nói ôn nhu dễ nghe.
"Thiển Thiển ngoan, cơm vẫn là phải ăn."
Phong Thiển mím môi, quay đầu đi.
"Không ăn."
Thanh âm của cô hung mềm, mang theo một chút giận dỗi.
Kỷ Miên thở dài.
Xem ra chỉ có thể như vậy.
Thiếu niên nâng lên tay trái, nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay đầu đối phương.
Trong tầm mắt có chút phun hỏa của cô, thong thả ung dung mà đem tôm bỏ vào miệng mình.
Phong Thiển: "......"
Mảnh nhỏ đang làm gì!
Thật quá đáng!
Cô nàng có chút tức giận, nhưng mà ngay sau đó, thiếu niên cúi người, đôi tay nhẹ nhàng chế trụ ót cô.
Đối phương mang theo cánh môi có chút lạnh lẽo dán lên môi cô.
Thiếu niên đầu lưỡi chống lại con tôm, cạy ra răng nanh đối phương, đem tôm đưa vào trong miệng cô.
Sau khi thành công, thiếu niên từ trên người cô tránh ra, tầm mắt nhìn cô mang theo vài phần sủng nịch.
Kỷ Miên liếm liếm cánh môi, con ngươi xinh đẹp mang theo vài phần tà mị lướt qua trong giây lát.
Phong Thiển ngốc ngốc nhìn chằm chằm Kỷ Miên.
Nhìn động tác liếm cánh môi của hắn,vành tay không hiểu sao nóng lên.