Editor: Nha Đam
Về lý thì hai đứa nhỏ chơi với nhau là điều rất bình thường.
Huống chi hắn lớn hơn Tiểu Thiển Nhi nhiều tuổi như vậy.
Cũng không nên có những cảm xúc như vậy.
Nhưng mà, dường như có chút không thể kiềm chế được loại cảm giác mãnh liệt này.
Ánh mắt Quốc sư có chút giật mình.
Nghĩ đến những gì mã vừa nãy hắn mới nói với cô, hắn không khỏi sững sờ.
Nó không bình thường chút nào.
...
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ đang thất thần.
Cô đến gần thiếu niên hỏi hắn với vẻ khó hiểu: "Tiểu Bạch đang nhìn gì vậy?"
Mộ Bạch không khỏi hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đen của cô, hắn khẽ cụp mắt xuống, thì thào nói: "Không có chuyện gì."
"..."
Phong Thiển chớp mắt, sau đó đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Mộ Bạch.
Cô quay mặt lại hỏi hắn: "Ngươi có nhìn thấy đứa nhỏ nắm lấy tay ta không? Hay là có nghe thấy hắn hỏi ta có thích hắn hay không?"
Phong Thiển tỏ vẻ tò mò.
Mảnh nhỏ hôm nay thật kỳ lạ.
Chẳng lẽ là ghen?
Không thể nào, cô nhỏ như vậy.
Câu nói của cô lại khiến thiếu niên sững sờ.
Thích hay không......
Đã nói đến chủ đề này rồi ư?
Thiếu niên mím môi, sau một hồi rối rắm, Quốc sư vốn luôn lạnh lùng lại lúng túng hỏi như một đứa trẻ: "Ngươi ... Trả lời thế nào?"
Hỏi xong câu này, Mộ Bạch lại cảm thấy hối hận.
Vị Quốc sư tôn quý của nước Thiên Vinh lại có lúc lúng túng như vậy.
Hoàn toàn bối rối bởi một cảm giác không thể giải thích được.
Cái gì mà lạnh lùng không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Cái gì mà luôn bình tĩnh trước sau như một.
Cái gì mà bình thản hờ hững.
Tất cả đều bị cô gái nhỏ trước mặt này đánh bại.
Quốc sư được hàng nghìn người dân ngưỡng mộ đang giống như đứa trẻ, không hiểu sao lại giận dỗi, buồn bực.
Hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc này.
Đôi mắt của cô khẽ chớp.
Đây là ... ghen?
Phong Thiển cảm thấy mới lạ, mảnh nhỏ ngay cả một tên nhóc mà cũng ăn dấm sao?
Cô không khỏi cong mắt, trong lòng đột nhiên muốn chơi khăm trêu chọc mảnh nhỏ một chút.
Sau đó......
Cô gái nhỏ giả bộ cau mày, vẻ mặt ngượng ngùng, rối rít nói: "Tiểu Bạch, ngươi muốn ta chơi cùng hắn không?"
Phong Thiển liếc nhìn biểu hiện của Mộ Bạch.
Ánh mắt của Quốc sư không thay đổi, nhưng trong mắt thì ánh lên cảm xúc nhàn nhạt.
Hắn nghiêng nhìn cô trong im lặng.
Bàn tay bên kia lặng lẽ siết chặt, ngón tay trong ống tay áo hơi trắng bệch.
Hiển nhiên là đang cố kìm nén cảm xúc.
Giọng hắn đều đều: "Nếu ngươi muốn thì có thể."
Phong Thiển nhìn đối phương, chớp chớp mắt.
Cô bất ngờ nắm lấy cổ tay thiếu niên và ngoan ngoãn nói: "Ta đùa thôi. Ta đã nói là không thích hắn. Ta chỉ có Tiểu Bạch thôi~"
Mộ Bạch đã dần dần tiếp thu sự thật, cảm xúc không thể hiểu được kia cũng dần dần áp xuống, nhưng lời nói vừa nãy của cô khiến hắn bối rối.
Cô đang giỡn sao?
Không thích?
Có hắn ... thì tốt sao?
Quốc sư đại nhân thẫn thờ.
Sau đó, hắn bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, yên lặng thở dài.
Cô thật đúng là ... bướng bỉnh.
Tuy nhiên, tâm trạng của hắn ngoài ý muốn lại chuyển biến tốt đẹp.
"Vậy sao. Có buồn ngủ không?"
Mộ Bạch đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Cô gái nhỏ xoay chuyển đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu rồi thoải mái ngã vào vòng tay đối phương.
Vừa mới làm chuyện xấu, chọc ghẹo mảnh nhỏ.
CÔ gái nhỏ bây lại lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Đôi tay nhỏ nhắn của Phong Thiển ôm chặt eo của hắn.
Cô gái nhỏ dụi dụi vài cái rồi nhắm mắt lại một cách thoải mái.
Thiếu niên mím , từ từ đưa tay lên ôm lấy cô.
Hắn cụp mắt xuống, lặng lẽ liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm vòng tay hắn như một chú mèo con.
Trong lòng khẽ xẹt qua một dòng nước ấm.