Editor: Nha Đam
Bây giờ đối phương xuất thần như vậy, lại càng phải làm cho Quốc vương nghi ngờ.
Mộ Bạch tỉnh táo lại, khẽ nói: "Không có chuyện gì, Thiểu Thiển Nhi chắc là sợ người lạ thôi."
Thiếu niên thản nhiên giải thích.
Quân Kỳ ở bên kia vẫn còn đang phân vân.
Quốc vương sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu cô nương à, sợ người lạ là chuyện bình thường."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người lớn, Quân Kỳ chết lặng.
Cô ấy sợ người lạ?
Vậy thì không phải ghét hắn rồi ...
Đôi mắt đứa nhỏ sáng lên.
Cô gái nhỏ đó thực sự rất đẹp.
Đó là cô gái xinh đẹp và dễ thương nhất mà hắn từng thấy.
Trẻ con cũng có bản tính thích cái đẹp nên đương nhiên chúng cũng muốn chơi với những đứa trẻ ưa nhìn.
Quân Kỳ đã bí mật quyết định tìm cô để chơi cùng.
Sau đó, Quốc vương và Quốc sư trao đổi thêm vài lời, liền đưa Tiểu Quân Kỳ bái biệt rời đi.
Mộ Bạch quay lại chỗ cũ để tìm cô thì phát hiện cô không còn ở đó nữa.
Thiếu niên sững người, rồi quay về phòng ngủ.
Quả nhiên thấy trên giường có một đống nhỏ nhô lên.
Mộ Bạch cảm thấy hơi buồn cười.
Có vẻ như cô gái nhỏ không có việc gì liền thích nằm trên giường ngủ.
Bộ dáng lười biếng.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào bên giường.
Phong Thiển bởi vì vừa mới nằm xuống không bao lâu, còn chưa ngủ, vì vậy khi thiếu niên ngồi xuống, cô đã mở mắt.
"Tiểu Bạch......"
Mộ Bạch nhìn xuống cô gái nhỏ và hỏi cô: " Hôm nay ngươi có nhìn thấy ... Quân Kỳ không?"
Phong Thiển chớp mắt, đọc thầm 2 chữ Quân Kỳ.
Có vẻ rất quen thuộc.
"Đứa nhỏ đó?" Cô gái hỏi đột ngột.
Nghe được câu hỏi của Phong Thiển, Mộ Bạch không khỏi sửng sốt, sau đó muốn bật cười.
Thiếu niên đưa tay lên xoa đầu cô, "Bản thân ngươi không phải là đứa nhỏ à."
Phong Thiển: "..."
Cô không phải là một đứa trẻ.
Phong Thiển vươn tay, ôm lấy tay thiếu niên đang đặt trên đầu cô.
Quốc sư không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cô như thế này.
Thiếu niên thanh lãnh tuấn tú khi cười dường như còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Phong Thiển không khỏi ngay người.
Nụ cười đẹp đẽ giây lát lướt qua.
Mộ Bạch thông báo với cô: "Tiểu Thiển Nhi không còn quá nhỏ, đã đến lúc phải học. Nếu không muốn đi học, ta có thể dạy ngươi."
Cô gái nhỏ cau mày.
Cái gì?
Thật là phiền mà.
Không học không được à?
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo hệ thống đã trở lại để đổ thêm dầu vào lửa.
[Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ che giấu: Trở thành học sinh được phu tử coi trọng nhất nhất trong Học viện Hoàng cung. 】
"..."
Học viện Hoàng cung?
Học sinh được coi trọng nhất?
Cô gái cắn môi.
Trước đây không lâu, côtừ chối mảnh nhỏ đến trường học, hiện tại đột nhiên có nhiệm vụ như vậy ...
Rối rắm một hồi, cô gái nhỏ nâng mắt liếc nhìn mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Bạch..."
Mộ Bạch nhìn xuống cô gái, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phong Thiển nghiến răng.
Cô gái vồ vập lấy thiếu niên, dùng tay ôm lấy cổ Mộ Bạch.
Đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ không chớp.
Hắn giật mình.
Sao lúc nào cũng thế này ... luôn khiến người khcá không kịp phòng ngừa.
Đầu lười Phong Thiển chạm chạm răng nanh, thì thào nói: "Ta muốn vào trường trong cung học..."
Càng nói về sau, giọng của cô càng nhỏ.
Mộ Bạch không khỏi dừng lại, một tia bàng hoàng lướt qua đôi mắt lạnh lùng của hắn, tiếp theo là một cảm giác mất mát không thể hiểu được.
Vẫn ... Muốn đi học?
Tại sao lại có sự thay đổi thái độ đột ngột như vậy.
Quốc sư cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng.
Chẳng lẽ cô không muốn hắn dạy, hay ... Sự xuất hiện của Quân Kỳ đã khiến cô gái nhỏ thay đổi thái độ và muốn đến Học viện Hoàng cung để học tập.