Editor: Nha Đam
Sau đó......
Mảnh nhỏ vừa đi, cô gái nhỏ lười biếng nằm trên giường, ôm chăn bông sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lẻn đi chơi?
Nghe đã thấy mệt rồi.
Không muốn ...
Kim Loan Điện.
Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa đại điện, dáng ngồi ngay ngắn, uy nghiêm.
Các quan viên bên dưới cũng lặng lẽ cụp mắt xuống.
Hôm nay là lần đầu tiên Quốc sư đến muộn.
Tất cả mọi người chỉ là tò mò, nhưng bọn họ sẽ không vì chuyện này mà vô lễ đối với Quốc sư, tín ngưỡng trong lòng cũng chưa từng giảm đi dù chỉ là một chút.
Bên ngoài điện truyền đến một tiếng: "Quốc sư đại nhân đến ——"
Tất cả các quan đều quỳ xuống đất trong tư thái thành kính.
Khí cúi đầu lạy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Quốc sư trẻ tuổi ấy.
Trên mặt hoàng đế lộ ra vẻ vui mừng, từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt gắt gao rơi ở cửa đại sảnh.
Quốc sư với bộ quan phục không nhanh không chậm bước vào.
Ánh mắt hắn bình đạm, không chứa tình cảm khác.
Quốc sư yên lặng ngồi vào chỗ, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo rồi khẽ đặt đầu ngón tay lên đầu gối, thờ ơ nhìn các quan viên trong hội trường.
Mộ Bạch nói khẽ: "Đa tạ bệ hạ đã yêu mến, lễ nghi quỳ lạy này vẫn là lược bỏ đi."
Hắn không quan tâm đến mấy cái lễ bái, nghi thức xã giao này.
Ngay khi Quốc sư nói câu này, cả đại điện lập tức im lặng.
Quan chức cúi đầu bái lạy Quốc sư không phải là ý muốn của hoàng đế, cũng không phải là nghi thức phong tục của đất nước Thiên Vinh.
Ngược lại, Quốc sư trẻ tuổi này như một vị thần trong mắt họ, khiến mọi người không thể không quỳ xuống để thể hiện sự tôn kính cao cả.
Hầu như ai cũng làm điều này xuất phát từ sự cam tâm tình nguyện trong lòng.
Họ cũng biết tính cách của Quốc sư, ông không màng đến phù hoa hư danh bên ngoài.
Thanh lãnh xuất trần, tuyệt thế cao ngạo.
Đáy lòng trong suốt sạch sẽ, không trộn lẫn nửa phần dục niệm, không bị thất tình lục dục chi phối.
Giống như tiên nhân không có ham muốn và dục vọng, khiến người ta phải sùng kính.
Quốc sư đã đến, buổi lâm triều bắt đầu tiến hành.
Quốc sư ngồi sang một bên, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, yên lặng lắng nghe.
Mà lần này, lần đầu tiên, vị Quốc sư vốn bình lặng như nước lại ngẩn người ở trên buổi lâm triều.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tâm trí hắn chẳng hiểu sao đều là hình ảnh của cô gái nhỏ ấy.
Một lúc lâu sau, Quốc sư hơi cụp mắt xuống, che khuất đôi mắt có vài phần mê mang
Nàng ......
Chắc là ngoan ngoãn ở nhà nhỉ ....
Mộ Bạch mím môi, chậm rãi cầm lấy bút lông, mở giấy Tuyên Thành ra.
Hắn nhìn xuống.
Tay trái không nhanh không chậm nghiên mực.
Chỉ sau một lúc, mực đen mới chầm chậm thành nước.
Khi sắp viết, ngón tay của hắn dừng lại.
Đầu bút lơ lửng, chỉ cách mặt giấy một cm.
Một lúc lâu sau, hắn mới bắt đầu nhẹ nhàng dặt bút viết.
Thiển.
Viết xong, đôi mắt đen nhánh của Mộ Bạch có chút giật mình, khẽ nhìn xuống dòng chữ trên giấy Tuyên Thành.
Bất chi bất giác, đã viết nó ra.
Khi hắn đón cô về, cô vẫn còn là một đứa bé.
Trong giỏ chỉ có một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, trên đó chỉ có một chữ Thiển.
Hắn đặt tên cho cô là, Mộ Thiển.
Hắn biết, cô có thân phận tôn quý, không nên xuất hiện ở trong nước Thiên Vinh.
Tuy nhiên, nếu bị vứt bỏ, cái được gọi là địa vị cao quý cũng chỉ là một cái lồng giam.
Hắn ích kỷ giữ cô bên mình.
Có lẽ ... không muốn cô chịu đau khổ.
Mộ Bạch.
Sinh ra đã có tài bói toán, khả năng dự đoán tương lai và năng lực hiểu rõ về quá khứ.
Năng lực này, hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.
Nhìn trộm ý trời, sẽ phải trả giá đắt.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn phá lệ sử dụng năng lực của mình, nhìn trộm thân thế của cô.
Chính vì vậy, hắn đã quyết định nuôi dưỡng cô.
Dường như trong lòng hắn luôn có một suy nghĩ đang tự cảnh báo bản thân rằng nếu không làm điều này thì hắn sẽ hối hận mãi mãi.
Do đó, liền thành cục diện hiện tại.