Editor: Nha Đam
Cô im lặng không dám cử động.
Trong chốc lát đã trở thành một đứa bé ngoan.
Mộ Bạch nhìn đứa bé thật lâu rồi đưa tay nhấc đứa bé ra khỏi giỏ.
Thiếu niên có chút vụng về mà điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng.
Hắn lặng lẽ đưa mắt xuống.
Như này, chắc là sẽ thoải mái hơn ...
Trái tim của Phong Thiển đang đập thình thịch.
Mặc dù vẫn chưa thể chắc chắn, liệu đối phương có phải là Điện hạ không.
Không thì, nói cách khác, đối phương có ký ức của Điện hạ.
Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng có 60% khả năng.
Mặc dù, trước đây cô đã từng mặt không đỏ tâm không nhảy nói ra, cùng lắm thì nhìn thấy Điện hạ thì trực tiếp hôn hắn.
Nhưng, rốt cuộc thì trong các thế giới, cô và các mảnh nhỏ của Điện hạ đều phát triển thành mối quan hệ như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy Điện hạ bản gốc, tóm lại sẽ có chút xấu hổ.
Ít nhất thì hiện tại cô vẫn chưa có cách nào đối mặt với Điện hạ.
Cô thở dài trầm ngâm.
May mắn thay, bây giờ cô chỉ là một đứa bé.
...
Xe ngựa đến phủ Quốc sư.
Vẫn như mọi khi, gã sai vặt phu xe kính cẩn mở rèm cho Quốc sư đại nhân.
Quốc sư mặc một bộ bạch y, trên tay ôm một chiếc giỏ chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.
Thị vệ nghênh đón cung kính quỳ lạy.
Người duy nhất ở nước Thiên Vinh được hưởng sự thành kính quỳ lạy như vậy trong suốt nhiều thời đại chỉ có một mình vị Quốc sư Mộ Bạch này thôi.
Khi Quốc sư hồi kinh, dân chúng đổ xô ra đón.
Tuy nhiên, trước uy danh và sự sùng kính với Quốc sư, cũng không người dân nào có những hành động quá đáng.
Khi xe ngựa đi qua các con phố, hầu hết mọi người đều giống như những vệ binh này, thành khẩn quỳ xuống.
Sau đó, si ngốc nhìn chiếc xe ngựa của Quốc sư ngày càng xa, cho đến khi nó khuất dần.
Mộ Bạch đưa Phong Thiển vào phòng ngủ, hắn thản nhiên ra lệnh cho người chuẩn bị quần áo trẻ em và mời một vị nhũ mẫu.
Đứa bé còn nhỏ, cần phải uống sữa.
Sau khi phân phó hết xong, thiếu niên quay người cúi đầu, chậm rãi bế đứa nhỏ lên giường.
Hắn lặng lẽ ngồi bên giường nhìn đứa bé.
Hắn như chìm trong ký ức, đôi mắt đen không có tiêu cự, dại ra vô thần.
Một lúc sau, nhũ mẫu được mời đến.
"Đại nhân, vị này chính là nhũ mẫu vừa mới được mời đến." Thị vệ cung kính.
Một người phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ phía sau hắn ta.
"Dân nữ Lâm Y bái kiến Quốc sư đại nhân."
Vị nữ tử tên Lâm Y này cẩn thận ngước mắt lên, sau khi nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, cô không khỏi kinh ngạc.
Vị Quốc sư trẻ tuổi này chỉ mới mười hai tuổi thôi dung mạo đã khiến người ta kinh ngạc, không khỏi cảm khái trong vài năm nữa, thiếu niên này sẽ tuyệt thế vô song như thế nào.
Mộ Bạch nhàn nhạt giương mắt liếc nhìn cái người gọi là nhũ mẫu kia, chậm rãi đi qua người cô, nhẹ giọng hỏi: "Đừng làm nàng ấy đau."
Nàng này, hiển nhiên là nói đến đứa nhỏ trên giường.
Lâm Dịch sững sờ, xấu hổ rũ mắt xuống: "Vâng, thưa đại nhân."
Mộ Bạch cau mày, ánh mắt lại rơi vào đứa bé trên giường, hắn mím môi, nhấc chân đi ra ngoài đóng cửa.
Nhưng đáy lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Một lúc sau, nữ nhân tên Lâm Y đó đẩy cửa ra, rũ mắt thanh âm rất thấp: "Thưa đại nhân ... Đứa nhỏ, không uống ... sữa của tôi."
Thiếu niên sững sờ.
Trong lòng đột nhiên có chút nhẹ nhõm.
Hắn không nhìn đối phương, mà nhấc chân bước vào phòng.
Đứa bé trên giường chơi đùa với đôi tay nhỏ bé của mình một cách nhàm chán.
Mộ Bạch cúi xuống, tóc đen rũ xuống, chạm vào hai bên của đứa bé.
Hắn mím môi thì thầm: "Nàng không muốn uống à?"
Phong Thiển chớp mắt, cố hết sức lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
Cô không thể chấp nhận được ...
Cơ thể này là một đứa bé, nhưng linh hồn thì không ...
Hừm.
Rất khó chịu.
Thiếu niên nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, chậm rãi cúi người khom lưng, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa bé.
"Không muốn à..."
Hắn khẽ thì thầm.
*********
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhé ♥
Thấy nhiều bạn comment tự nhiên mình lại có động lực tranh thủ làm ^^
Tối nay có thời gian tớ sẽ edit tiếp một chương nữa nhé!!