Editor: Nha Đam
Mộ Bạch, vị quốc sư trẻ tuổi của nước Thiên Vinh, còn trẻ nhưng cực kỳ tài giỏi.
Không ai dám không kính nể vị Quốc sư đại nhân trẻ tuổi này.
Ngay cả quân vương khi nhìn thấy hắn, cũng phải nhã nhặn không dám áp đặt uy quyền.
Hắn là một truyền kỳ tồn tại trong miệng bá tánh, cũng là tín ngưỡng cao thượng của vạn dân.
Thiếu niên chậm rãi đi về phia trước.
Hạ Hầu có chút kinh ngạc, đối phương đến gần, giọng điệu cung kính: "Quốc sư đại nhân, sao ngài lại đi xuống?"
Vị Quốc sư này có tính cách lạnh lùng, vô dục vô cầu.
Việc nhỏ như này lại kinh động đến Quốc sư đại nhân khiến ngài ấy tự mình xuống xe, nói là khiếp sợ cũng không quá.
Ánh mắt Mộ Bạch nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, sau đó nhìn vào chiếc giỏ trên mặt đất.
Hắn nhấc chân bước lại gần, hơi cúi người nhìn xuống.
Mái tóc đen như mực trên vai thiếu niên chảy xuống, rủ xuống.
Đúng lúc này, đứa bé trong giỏ mở ra một đôi mắt to tròn.
Tầm mắt đan vào nhau khiến hắn ngây ngẩn của người.
Một cơn đau nhói xa lạ chợt phát ra từ sâu thẳm trong lòng.
Thiếu niên nhíu mày lại.
Đồng tử hơi co lại.
Trong khoảnh khắc đó, có một tia sáng xuất hiện trong đôi mắt đen của hắn.
Giây lát thoáng qua.
Nhưng những người xung quanh không hiểu sao lại cảm thấy khí thế của hắn càng thêm áp bức.
...
Đứa bé trong giỏ lúc nãy còn ngủ say sưa bây giờ lại nhìn thiếu niên không chớp mắt.
Cũng không khóc.
Đôi mắt đen như mực thỉnh thoảng đảo qua vài cái, rất có linh khí.
"Đại nhân, đứa bé này..."
Hạ Hầu vừa muốn nói, nếu không để hắn mang đứa bé này về nuôi, nhưng hắn lại bị động tác đột ngột của thiếu niên làm cho mê mang, lời muốn nói cũng mắc kẹt trong cổ họng.
Thiếu niên lạnh lùng, luôn mặc kệ pháo hoa hồng trần, từ từ cúi xuống, cầm chiếc giỏ lên.
Hắn lặng lẽ nhìn xuống đứa bé trong giỏ, sau đó dùng lực nhẹ nhàng bế đứa bé lên.
Hạ Hầu bị khiếp sợ, lời định nói đột nhiên thay đổi: "Đại nhân, đứa bé này có lai lịch không rõ ràng ..."
Thiếu niên ngừng lại, sau đó cụp mắt xuống bình tĩnh nhìn đứa bé trong giỏ, khẽ nói: "Chỉ là đứa bé bị vứt bỏ mà thôi".
Hạ Hầu bị đối phương làm cho nghẹn lại, nghĩ lại thì điều đó cũng có lý.
Ngôi làng nãy đã bị bỏ hoang cách đây không lâu.
Rõ ràng người bỏ rơi đứa bé này muốn cho người trong thôn nhận nuôi đứa bé, nhưng không ngờ nơi này vốn đã là một thôn hoang.
Nếu không đã không để đứa bé ở đây.
Điều khiến Hạ Hầu kinh ngạc nhất là thái độ của Quốc sư đại nhân đối với đứa bé này.
Nó hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của ngài ấy.
Hạ Hầu ngập ngừng hỏi hắn: "Đại nhân, đứa nhỏ này ... Phải giải quyết như thế nào?"
Thiếu niên ngẩn ra nhìn đứa bé trong giỏ, giọng điệu đều đều: "Đưa tới phủ Quốc sư."
Hạ Hầu: "!"
Hắn khiếp sợ mà nhìn vị Quốc sư trẻ tuổi này.
Đưa về phủ Quốc sư?
Nói cách khác, đối phương sẽ đích thân nhận nuôi đứa bé này?
Nếu trước đây, có người nói với hắn rằng Quốc sư đại nhân nhận nuôi một đứa bé, hắn nhất định sẽ cười nhạo kẻ đó bịa đặt.
Mà bây giờ, hắn vẫn không thể ngưng khiếp sợ.
Rốt cuộc, với tính cách của Quốc sư đại nhân, nhiều nhất cũng chỉ đem đứa bé này cho người khác nhận nuôi mà thôi.
Mà không phải ... Tự mình nuôi nó.
Hành động kỳ lạ của Quốc sư hôm nay hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người.
Đôi mắt đen của Mộ Bạch nhìn chằm chằm đứa bé, không biết đang nghĩ gì, không tiếng động im lặng.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi cất bước, cầm chiếc giỏ chậm rãi trở lại xe ngựa.
Gã sai vặt cung kính mở rèm.
Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi đặt đứa bé xuống, sau khi lên xe ngựa, hắn cũng tiện thể mang đứa bé vào trong xe.
Mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Ngay cả những người lính bên cạnh cũng không khỏi ngước nhìn cỗ xe lộng lẫy.
Quốc sư đại nhân ...
Dù vẫn còn trẻ nhưng ngài ấy từ lâu đã trở thành một người luôn được người dân của nước Thiên Vinh ngưỡng mộ.
Tất cả sự kính nể đều phát ra từ thâm tâm.