Editor: Nha Đam
Phong Thiển mở mắt.
Đập vào mắt chính là bầu trời xanh.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài con chim bay lượn trên bầu trời.
Là thế giới tiếp theo.
Phong Thiển có chút buồn bực, sao lại có cảm giác mình đang nằm trên mặt đất nhỉ?
Cô thử di chuyển, lại phát hiện mình giống như bị thứ gì trói buộc.
Phong Thiển: "?"
Cô cố gắng nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện, mình thế nhưng nói không nên lời, chỉ có thể phát tiếng ê a non nớt.
Phong Thiển: "......"
Cô từ bỏ giãy giụa, đáy lòng mặc niệm: "Hệ thống, truyền ký ức."
Nguyên chủ là cô nhi.
Được Hộ Bộ thượng thư nuôi dưỡng.
Hộ Bộ thượng thư chưa bao giờ ở trước mặt nguyên chủ nhắc tới, cô là đứa trẻ mà hắn nhặt được mang về nuôi dưỡng.
Dung mạo của nguyên chủ rất xinh đẹp.
Chính vì điều này khiến thiên kim của Hộ Bộ thượng thư, cũng chính là tỷ tỷ trên danh nghĩa của nguyên chủ ghen ghét dung mạo của cô, lúc nào cũng nhằm vào nguyên chủ.
Cũng cười nhạo nguyên chủ, cô chỉ là đứa trẻ nhặt được mang về mà thôi.
Từ đây, nguyên chủ cũng biết thân thế của mình.
Cả đời cô luôn sống một cách hèn mọn, bị mắc kẹt trong tường cao thâm viện, tâm nguyện lớn nhất của cô là tìm được thân thế của mình.
Cho nên......
【 Leng Keng ~ Nhiệm vụ chi nhánh: Tìm ra thân thế của nguyên chủ. 】
Thời gian hiện tại chính là thời điểm nguyên chủ chuẩn bị được nhặt về......
Tiếp thu ký ức xong.
Vẻ mặt Phong Thiển mờ mịt.
Vì vậy cho nên, tình huống hiện tại của cô, là một đứa...... trẻ con?
Đôi mắt đen của cô xoay chuyển, sau đó oa một chút khóc thành tiếng.
Một lúc sau, Phong Thiển ngừng khóc, khuôn mặt thanh tú không có biểu tình gì.
Thanh âm này, haizz, quả nhiên là trẻ con.
Cho nên hiện tại cô đang...... chờ bị nhặt sao?
Phong Thiển ngơ ngác nhìn bầu trời.
...
Một đoàn binh lính mặc áo giáp có tố chất huấn luyện đi ở phía trước.
Phía sau là từng cỗ xe ngựa xa hoa.
Mỗi cỗ xe đều được binh lính bảo hộ đi trước.
Dễ thấy nhất trong số này là một cỗ xe bằng vàng nhạt.
Có những chiếc tua bằng vàng trên nóc xe ngựa.
Thân xe đẹp rực rỡ.
Những sợi chỉ vàng và bạc đan xen vào nhau, lộng lẫy và quý phái.
Phu xe có ánh mắt nghiêm túc, mơ hồ lộ ra vẻ cung kính, khi đánh xe cũng thận trọng không dám chểnh mảng.
Mọi người không khỏi thắc mắc danh tính của người ngồi trong xe ngựa.
Xe ngựa đi qua một ngôi làng thì đột ngột dừng lại.
Đám binh lính cũng dừng lại tại chỗ.
Người trong xe ngựa khẽ cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Làm sao vậy?"
Một người bên cạnh báo cáo qua cửa rèm: "Thưa đại nhân, có thứ gì đó đang chắn ngang đường."
"Ừ."
Giọng người trong xe bình tĩnh đáp lại, không nói gì.
Hộ Bộ thượng thư Hạ Hầu nhíu mày đi xuống xe.
"Phía trước là cái gì?"
Hạ Hầu cau mày, nghi ngờ đi về phía trước.
Có binh lính canh gác hai bên cạnh.
Hình như là một chiếc giỏ.
Trong lòng Hạ Hầu khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Hắn đến gần, cúi xuống, nhìn thấy đứa bé đang ngủ một cách yên bình trong giỏ.
Đứa nhỏ này phấn điêu ngọc trác*. Không giống như những đứa nhỏ khác, khuôn mặt nhăn nheo.
* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp (Theo Vườn hoa của bạch trà)
Hạ Hầu không ngờ rằng sẽ có một đứa trẻ bên trong.
Hắn ra lệnh cho một người lính bên cạnh truyền tin cho người nọ.
Người lính từ từ đi đến bên chiếc xe ngựa lộng lẫy nhất, cung kính nói: "Quốc sư đại nhân, phía trước có một đứa bé bị bỏ rơi."
Người bên trong sững sờ.
Khẽ cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay mình.
Đứa bé?
Bên trong im lặng một lát.
Sau đó, có một bàn tay từ từ mở rèm xe ngựa.
Xa phu vội vàng cúi đầu cung kính giữ góc rèm cho đối phương.
Thiếu niên khom lưng thong thả ung dung xuống xe ngựa.
Cũng lộ ra dung nhan đẹp mắt.
Quốc sư 12 tuổi có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, mặt mày còn chưa trưởng thành hết nhưng lại có thể nhìn thấy dung nhan khuynh thành một cách mờ nhạt.
Dung nhan tuyệt sắc, cùng với khí chất cao quý lạnh lùng khắp người, khiến người ta cảm thấy có cảm giác không thể khinh nhờn.
********
Liệu thế giới này Mảnh nhỏ có thể thượng vị được hay không? 😂😂