Editor: Nha Đam
Diệp Cẩn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy một lúc sau đó mới từ từ cất lại vào túi.
Thiếu niên lẳng lặng bước ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng rối bời.
Không thể biết đó là niềm vui hay sự hoảng sợ ...
Theo lời ghi trên mảnh giấy, Diệp Cẩn ngoan ngoãn đi thang máy lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất của công ty là văn phòng độc quyền của tổng tài.
Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi mới bước đến cửa văn phòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lặng lẽ quan sát.
Một lúc sau, hắn từ từ đưa ngón tay lên.
Đầu ngón tay hắn di chuyển trong khoảng không, rồi đặt nhẹ lên cánh cửa.
Đầu ngón tay chạm vào cánh cửa lạnh.
Thiếu niên im lặng giữ động tác này một lúc sau đó mới giơ tay gõ cửa.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền ra từ bên trong cánh cửa: "Mời vào."
Diệp Cẩn giật mình, từ từ xoay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
Thiếu niên rũ mắt tiến vào, đầu lại cúi xuống, đóng cửa lại.
Sau khi hắn bước về phía cô với tâm trạng lo lắng.
Diệp Cẩn ngoan ngoãn đứng yên trước bàn của Phong Thiển.
Như một đứa bé ngoan.
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ như vậy, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Quá ngoan ngoãn...
Lại còn mềm mại và đáng yêu.
Phong Thiển chớp mắt, nhìn chằm chằm đối phương.
Sau khi im lặng được vài giây, cô lại đột ngột đứng lên.
Phong Thiển vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt mảnh nhỏ.
Diệp Cẩn hơi sửng sốt, bước chân chậm lại sau đó lùi vài bước.
Vẫn ... quá khẩn trương rồi.
"Cậu sợ tôi à?"
Phong Thiển ngẩng đầu lên hỏi hắn.
Cô hơi rướn người về phía trước, cách nhau rất gần.
Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, lông mi dài che khuất tầm nhìn.
"Không sợ..."
Phong Thiển lại chớp mắt.
Cô tiến lại gần hơn.
Ngay sau khi hắn vừa nhìn lên, hắn lại thấy khuôn mặt của cô đang ở gần mình.
Có vẻ như nếu đối phương hơi kiễng chân lên, môi có thể dán vào cằm của hắn.
Mảnh nhỏ ngoan ngoãn như vậy, Phong Thiển luôn muốn trêu chọc hắn.
Sau đó......
Cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng nhéo mặt đối phương.
Tốt.
Vẫn mềm mại như cũ.
Mỗi thế giới. Mặt của mảnh nhỏ đều rất mềm...
Diệp Cẩn bởi vì động tác của cô mà sững sờ tại chỗ.
Thậm chí, quên cả thở ...
Phong Thiền cũng biết một vừa hai phải, nhéo mặt hắn xong liền rút tay về.
Phong Thiển không nhìn thấy, vành tai hắn càng ngày càng đỏ.
Bị nhéo mặt sao?
Diệp Cẩn chỉ cảm thấy rất ngại ngùng.
Ngón tay mềm mại của cô véo mặt mình.
Đây được coi là một hành động khiêu khích, nhưng hắn không hề thấy có chút phản cảm nào.
Chỉ có hoảng loạn cùng thẹn thùng.
Phong Thiển không trêu chọc đối phương nữa.
Cô từ từ bước sang một bên, lấy ra một chiếc hộp hình vuông tinh xảo.
Phong Thiển đưa chiếc hộp cho hắn.
Diệp Cẩn ngơ ngác cầm lấy chiếc hộp mà cô đưa cho.
"Cái này tặng cho cậu."
Phong Thiển nhìn những mảnh nhỏ nói với giọng điệu ngọt ngào.
Diệp Cẩn nhìn xuống, ngây người nhìn chiếc hộp trên tay.
Hơi nặng.
"Cậu có thể mở nó ra để xem." Phong Thiển tiếp tục.
Cô cũng không biết mảnh nhỏ có thích nó không ...
Cô nhìn tầm mắt đối phương mamng theo vài phần tò mò và mong đợi.
Thiếu niên ngước mắt liếc nhìn đối phương rồi cụp mắt xuống, giơ tay nhẹ nhàng mở hộp.
Sau khi nhìn thấy những gì bên trong, hắn lại choáng váng.
Đó là một hộp kẹo.
Hắn chợt nhớ ra trong trò chơi, cô đưa một viên kẹo sữa vào lòng bàn tay hắn.
Bộ dáng rất nghiêm túc.
Bây giờ, ở hiện thực, đối phương vẫn tặng kẹo cho hắn.
Diệp Cẩn có chút thụ sủng nhược kinh.
Thiếu niên rũ mắt xuống để có thể để che đi cảm xúc quằn quại dưới mắt.
Sau khi kìm lại cảm xúc này, hắn mới từ từ lấy một viên kẹo trong hộp bằng tay còn lại.