[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 142: Võng du tiểu khả ái (26)




Editor: Nha Đam


Phong Thiển ngước mắt nhìn thoáng qua cửa lớn của Tiên Cung.


Cô mím môi, cất bước xuyên qua dòng người, đi đến trước cửa.


Thị vệ NPC giơ tay ngăn cô lại.


Phong Thiển khẽ hỏi: "Ta có thể đi vào sao?"


Đối phương sửng sốt, trả lời: "Ma Tôn đại nhân, xin hãy để cho tôi đi thông báo một chút cho Tiên Tôn đại nhân."


Phong Thiển gật đầu.


Thị vệ NPC đi thông báo.


...


"Cậu ta muốn vào?"


Thiếu niên bạch y ngồi ở án thư*, ngón tay cầm cây bút lông, không nhanh không chậm mà viết.


*án thư là bàn làm việc đấy


Hoa Dâm Bụt.


Đối phương trả lời: "Đúng vậy, đại nhân."


Tay cầm bút của thiếu niên dừng một chút, nhấp môi nói: : "Cho cậu ta vào đi."


Một lát sau, thị vệ NPC đã trở lại.


Hắn nhìn Phong Thiển cung kính nói: "Ma Tôn đại nhân, mời."


Ngay khi lời này nói ra, những người chơi khác đều trố mắt.


Họ cũng muốn vào!


Ta là Tiểu Khả Ái vừa thấy Phong Thiển có thể đi vào, lập tức lấy tốc độ 100m/s lao tới chạy đến bên người Phong Thiển.


An Điềm Điềm mắt sáng lấp lánh: "Anh, em có thể đi cùng anh không?"


Phong Thiển nhìn nhìn đối phương, lại quay đầu đi nhìn về phía thị vệ NPC.


"Cô ấy có thể cùng tôi đi vào không?"


Thị vệ NPC trầm mặc một lúc, gật đầu, "Có thể."


Khi giọng nói của đối phương rơi xuống, cửa lớn của Tiên CUng từ từ mở ra.


Hai người đi theo thị vệ kia đi vào thư phòng.


Thị vệ NPC gõ gõ cửa.


Có một giọng nói trong trẻo dễ nghe phát ra từ bên trong.


"Mời vào."


Thị vệ NPC mở cửa cho cô.


Phong Thiển cất bước đi vào, đi theo sau là An Điềm Điềm với vẻ mặt tò mò.


An Điềm Điềm bước tới và nắm lấy cánh tay của Phong Thiển, trong mắt cô ấy có chút mong đợi và căng thẳng.


Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên bên trong chậm rãi đặt bút trên tay xuống, ngước mắt lên.


Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên trong suốt cực kỳ.


Khi đối diện với tầm mắt của thiếu niên, hắn có chút không được tự nhiên mà cụp mắt xuống.


An Điềm Điềm kích động nói: "A! Hoa Dâm Bụt! Tôi rất thích anh!"


Thiếu niên khẽ chớp mắt và không nói gì.


Tấm mắt của hắn rũ xuống, dừng ở trên tay An Điềm Điềm đam ôm tay Phong Thiển.


Một cảm giác không thể giải thích được tràn ngập trong đáy lòng.


Cảm giác thật tệ.


Diệp Cẩn mím môi, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"


Thiếu niên nhìn về phía Phong Thiển.


Mỗi lần nhìn thấy đối phương, hắn luôn nhớ tới lời nói mập mờ của đối phương ngày đó.


Đối phương nói một cách bình tĩnh, bộ dáng lại cực kỳ nghiêm túc.


Nó không giống như nói dối.


Mà chính là bởi vì như vậy, mới khiến hắn không biết phải làm sao.


Mỗi khi nghĩ đến, đều sẽ không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào.


Thiếu niên hỏi chuyện cũng là cực bình đạm, cảm xúc giống như không có chút gợn sóng nào.


Cô nhìn chằm chằm đối phương cười nhẹ nói: "Tại sao ... Cứ trốn tránh tôi?"


Là bởi vì cô là nam nhân?


Hay vì điều gì khác ...


Đây không phải là lần đầu tiên đối phương đặt câu hỏi như vậy, lần này, Diệp Cẩn hơi im lặng, trả lời: "Xin lỗi. Tôi ... Tôi chỉ không biết phải đối mặt với cậu như thế nào."


Thiếu niên thành thật trả lời.


Nói ra nguyên nhân, hắn khẽ cụp mắt xuống.


Rất yên tĩnh.


Phong Thiển chớp đôi.


Không biết phải đối mặt với ... cô như thế nào?


Tại sao?


Cô mím môi, lẳng lặng lấy đồ trong ba lô ra.


"Mở tay ra đi."


Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiển nhìn đối phương, thần sắc nghiêm túc.


Diệp Cẩn sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn vươn tay, từ từ xòe lòng bàn tay ra.


Phong Thiển tiến lên một bước, lòng bàn tay nắm chặt từ từ đặt vào lòng bàn tay của hắn


Buông ra.


Sau khi làm xong, Phong Thiển lui trở về.


Thiếu niên cúi đầu, lòng bàn tay mang theo một cảm giác lạnh lẽo.


Giờ phút này, một viên kẹo sữa đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.


Thực tinh xảo đóng gói.


Bao bì rất tinh xảo.


Thiếu niên sững sờ, đôi mắt đen nhánh đầy khó hiểu.


Tại sao ... lại đưa cho hắn cái này?


******


Từ giờ đến thứ 6 tớ bận ôn thi để chiều thứ 6 này kiểm tra rồi nên hôm nay sẽ đăng 2 chương nhé, hẹn gặp lại vào thứ 7 ^^