[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 139: Võng du tiểu khả ái (23)




Editor: Nha Đam


Tam Tôn Tranh Bá được tiến hành trong khí thế hừng hực.


Các game thủ trong trò chơi đánh đến khí thế ngất trời.


Ôm Boss Không Buông Tay từ lúc bắt đầu đến gần kết thúc cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Thiển.


Hắn nghi hoặc mà gãi gãi đầu.


Sao Lão đại lại không tới?


Trước cố gắng lên mãn cấp, lại đến báo danh dự thi, hắn cảm thấy, Phong Thiển hẳn là rất để ý đến cuộc thi này.


Tuy rằng nghi hoặc, hắn cũng không rảnh suy nghĩ.


Hắn cũng muốn giành vị trí Thánh Tôn!


......


Biệt thự.


Một cô gái đang ôm chăn ngủ ngon lành.


Một lúc sau, điện thoại bên cạnh vang lên.


Cô gái trên giường cau mày, trong tiềm thức kéo chăn bông, quấn mình thành một quả bóng.


Chuông điện thoại vẫn reo.


Cô gái bị đánh thức, tức giận xốc chăn lên, lộ mái tóc xù.


Lúc này, mái tóc mềm mại của cô hơi rối tung lên.


Phong Thiển mơ màng mà mở mắt, chớp chớp, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng trong giây lát.


Sau đó mới từ từ dịch sang một bên, duỗi tay với lấy di động.


Cô nhìn xuống.


Đó là cuộc gọi của An Điềm Điềm.


Phong Thiển mím môi, nhấn nút trả lời.


Bên kia truyền đến giọng nói, "Chị, không phải chị đăng ký tham gia Tâm Tôn Tranh Bá sao?"


Phong Thiển nghĩ nghĩ, đáp lại nói: "Ừ chị có đăng ký."


Điện thoại bên kia người trầm mặc vài giây, tiếp tục nói: "Không đâu chị ơi, em đã xem kết quả offline, không thấy chị đâu cả."


Phong Thiển chớp mắt: "Kết thúc rồi à?"


An Điềm Điềm nhìn nhìn thời gian, "Không có, vẫn còn nửa giờ nữa mới kết thúc."


Phong Thiển gật đầu, "Ừ chị biết rồi."


Cô nhấn nút tắt, sau đó lại quay lại nằm trên giường.


Không vội.


Vẫn còn nửa giờ.


Vì thế......


Cho đến khi còn 10 phút nữa, Phong Thiển mới khoan thoai bắt đầu vào trong cabin trò chơi để đăng nhập.


Trận tỉ thí bên Ma giới đã gần đến hồi kết thúc.


Người đứng cuối cùng lúc này đang đứng trên võ đài, ánh mắt nhìn xuống khán đài.


Hắn trầm giọng hỏi: "Còn ai muốn tiếp tục khiêu chiến ta không?"


Phía dưới không ai dám bước lên.


Đối phương rất mạnh, gần như là bách chiến bách thắng.


Trò chơi tuy có thể giảm bớt cơn đau nhưng vẫn rất đau!


Hơn nữa, trước mặt mọi người bị đánh đến hoa rơi nước chảy, thật mất mặt......


Người nọ trên lôi đài, ăn mặc cũng là thập phần hoa lệ.


Hắn ta hếch cằm lên một cách tự hào, trên miệng nụ cười của người chiến thắng.


Có vẻ như vị trí của Ma Tôn không ai khác chính là hắn ta.


Người chơi phía dưới cũng sôi nổi cảm thấy sẽ không đấu nữa rồi, chỉ còn mười phút nữa, kết cục xem ra đã được định sẵn.


Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới là có một thân ảnh màu đỏ rượu bỗng nhiên hiện ra trên lôi đài.


Rõ ràng là người kia đã sử dụng kỹ năng dịch chuyển.


Khi người chơi có thể nhìn thấy ID ở trên đầu người nọ, mọi người lập tức bùng nổ.


"Đây không phải là ... Lão đại tiêu tiền như nước sao?!"


"Tôi tưởng Lão đại ấy sẽ không đến."


"Tuy nhiên, hắn hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng ..."


Người chơi nam trên võ đài nhìn về phía Phong Thiển, trong mắt hắn ta mang một vẻ vui tươi.


Chậc chậc, thân hình nhỏ bé như vậy còn không đủ để hắn đấm một quyền.


Hắn cười hỏi: "Em trai, em nên từ bỏ càng sớm càng tốt."


Nếu không, một lúc nữa đánh nhau thì đừng có mà khóc nhé ~


Phong Thiển: "..."


Cô nhìn hắn ta nói một cách nghiêm túc: "Anh có thể lựa chọn thừa nhận thất bại ngay bây giờ."


Đối phương sửng sốt, sau đó bật cười, "Tiểu huynh đệ, cậu nói đùa à, hiện tại còn có năm phút đồng hồ, không thể đánh chết tôi đâu."


Vẻ ngoài của đối phương trông rất yếu ớt.


Không cần nghĩ cũng biết, đối phương không phải là đối thủ của mình.


"Còn năm phút nữa?" Cô hỏi khẽ.


Nam thủ gật đầu, "Đúng vậy."


Phong Thiển nhìn đối phương nói: "Vậy hãy tốc chiến tốc thắng đi."


*******


Mới hết một nửa thế giới này thôi (╥_╥)