[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 113: Tiểu mỹ nhân ngư bệnh kiều (29)




Editor: Nha Đam


Tiểu mỹ nhân ngư ôm Phong Thiển lên xe ngựa.


Hắn từ từ đặt cô lên phản gỗ, rồi đè cô lên.


Phong Thiển bị mắc kẹt dưới thân hắn, không thể đứng lên.


Đối phương cong mắt, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp cùng chiếc răng nanh đáng yêu. Khóe mỗi nhấc lên một độ cung khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự là một người vô hại.


Hắn đưa tay lên từ từ tháo cà vạt.


Phong Thiển bị hành động của đối phương làm cho choáng váng.


"Anh đang làm gì đấy?"


Mảnh nhỏ bị sao vậy?


Giây tiếp theo, đối phương cầm tay của cô lên, sau đó lấy cà vạt mạnh mẽ trói tay 2 người lại.


Cà vạt quấn quanh vài vòng.


Tiểu mỹ nhân ngư cúi đầu, dùng răng thắt nút lại.


Sau khi làm xong, hắn ngước mắt lên và nhìn về phía cô.


Phong Thiển cau mày.


Tầm mắt rơi vào nơi bàn tay của cả hai đang bị trói vào nhau.


"Sao lại buộc vào?"


Cô quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh có chút kinh ngạc.


Tiểu mỹ nhân ngư không trả lời, mà cúi đầu xuống, chạm trán mình vào trán cô, tay kia cũng nắm tay còn lại của Phong Thiển lại.


Mười ngón tay đan vào nhau.


Tiểu mỹ nhân ngư sung sướng mím môi, đôi mắt màu xanh nước biển lấp lóe tia sáng.


Như vậy...


Có nghĩa là vĩnh viễn bên nhau phải không?


Cả hai buộc chặt với nhau.


Vĩnh viễn ... không bao giờ chia lìa.


"Em là của tôi."


Tiểu mỹ nhân ngư trực tiếp thông báo, dường như không cho đối phương có cơ hội từ chối.


Đột nhiên hắn lại cúi đầu xuống, môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên, từ từ chạm vào môi cô.


Nhưng chỉ dừng lại ở mức độ hai môi chạm vào nhau.


Mấy chuyện tình cảm hắn cũng không biết nhiều, nhưng hắn chỉ thích cô, vì vậy hắn không nhịn được muốn tiến đến gần hơn.


Phong Thiển có chút sững sờ nhìn gương mặt đối phương gần trong gang tấc.


Đôi mắt hiện lên chút mê mang.


Tiểu mỹ nhân ngư hơi lui về phía sau, mấp máy môi, cau mày, ánh mắt rơi vào đôi môi của Phong Thiển từ mê mang dần trở nên sâu thẳm.


Hắn do dự, rồi lại cúi đầu xuống.


Tiểu mỹ nhân ngư lúc này đang ở rất gần, Phong Thiển có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cảm thấy nóng không thể giải thích được, có chút ngứa ngáy.


Trải qua hai thế giới, cô đã hiểu một số điều.


Nhưng ... tiểu mỹ nhân ngư trong thế giới này dường như chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng.


Mắt của Phong Thiển cong lên.


Đột nhiên muốn trêu chọc đối phương.


Mảnh nhỏ thực sự không biết hôn là gì, nên dễ bị lừa và bắt nạt.


Mặc dù đôi khi, Tiểu mỹ nhân ngư không chỉ nghịch ngợm, thích bắt nạt mà còn rất độc đoán và chiếm hữu, nhưng lại đơn thuần và đáng yêu.


Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị hắn đẩy đến mức uống mấy ngụm nước biển.


Bây giờ tận dụng cơ hội, cũng phải đòi hỏi lại thứ gì đó.


Phong Thiển hơi cúi đầu, tránh khỏi cái nắm tay của đối phương.


Ariel chỉ hơi siết chặt ngón tay, cũng không cần dùng sức, sau đó vẫn ngoan ngoãn để cô thoát ra, hắn buông tay xuống, ngước mắt nhìn Phong Thiển.


Phong Thiển đưa tay lên, ấn vào vai tiểu mỹ nhân ngư.


Động tác của cô rất nghiêm túc.


Lúc này, Tiểu mỹ nhân ngư cũng ngoan ngoãn không động đậy, yên lặng nhìn cô, nụ cười tà mị trên khóe môi thu liễm lại, con ngươi màu xanh nước biển lúc này mới có chút tò mò.


Hắn yên lặng nhìn Phong Thiển, tự hỏi cô muốn làm gì.


Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đôi môi của Ariel.


Cô dừng lại một chút, chậm lại gần.


...


Tiểu mỹ nhân có chút ngây ngốc, lúc này trông giống như một nam nhân tốt bụng đang bị bắt nạt.


Tất nhiên, vẻ mặt ngây ngốc như vậy chỉ trong chốc lát.


Sau đó khóe môi lại gợi lên nụ cười.


Vì thế...