Editor: Nha Đam
Hắn thích cùng Tây Á thân mật, lại không ý nghĩa cô ấy có thể ở loại trường hợp này tại đây, lại còn ở trước mặt Phong Thiển cùng mình thân mật.
Rốt cuộc, quan hệ của ba người bọn họ có chút xấu hổ.
Kỵ sĩ Ryan có chút cứng đờ.
Cũng may vị trí này có chút hẻo lánh, hơn nữa là đưa lưng về phía những người khác, cho nên còn không có người chú ý tới hắn.
Chỉ là......cô gái trước mặt này, Ryan lại có chút không hiểu, đối phương rốt cuộc là nghĩ gì vậy.
Hắn rõ ràng nhớ rõ trước kia, mắt đối phương khi nhìn thấy hắn, luôn thật cẩn thận mà vui mừng.
Mà hiện giờ, đôi mắt xinh đẹp của đối phương chỉ có thờ ơ tản mạn.
Ngay cả hắn cùng em gái của cô thân mật, cũng không thèm quan tâm.
Hình như là, thứ gì đã mất đi, rốt cuộc không quay về được......
Phong Thiển cắn bánh kem, bỗng nhiên lại nghĩ tới nhiệm vụ chi nhánh.
Đôi mắt đen nhánh của cô xoay chuyển, tầm mắt lại sâu kín chuyển tới trên người Tây Á cùng Kỵ sĩ Ryan.
Tây Á nâng cằm, lấy tư thái của người thắng nhìn cô, cô ta khoe ra nói: "Chị gái thân ái, thật xin lỗi, người mà Ryan thích vẫn luôn là tôi."
Tây Á biểu thị chủ quyền công khai như vậy, Kỵ sĩ Ryan chỉ là nhíu nhíu mày.
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua đối phương, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."
Cô ấy phản ứng quá bình đạm rồi.
Giống như là nghe được việc nhỏ trong nhà vậ, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.
Cái này làm cho đáy lòng hai người đối diện có chút bồn chồn.
Tây Á vốn tưởng rằng, chị ta ít nhất sẽ tức giận cùng cô lý luận, lại không có nghĩ đến cảnh tượng hiện tại.
Cô thờ ơ, bộ dáng bình đạm như thường, giống như là bọn họ tự làm trò hề nhảy nhót trước mặt cô vậy.
"Chị à, ý của tôi là, Ryan chưa từng có thích chị."
Tây Á cắn răng lên tiếng.
Cô không tin đối phương sẽ một chút cũng không để bụng.
Cô có thể cảm nhận được, đối phương đã từng thích Ryan.
Mà cô ta dù sao cũng không nghĩ tới chính là, Phong Thiển hiện giờ đã không phải cô gái trước kia.
Ánh mắt Phong Thiển đối diện với tầm mắt phẫn hận của Tây Á.
Cô chậm rãi đứng dậy, sửa sửa làn váy dài.
Cô nâng cằm lên, thanh âm ngoan mềm: "Cho nên...... Cô thích hắn?"
"Cô ở muốn khoe ra với tôi?"
Có ai sẽ không kiêu ngạo một chút.
Hừ.
Cô hơi phồng phồng má.
Tây Á ngốc lăng, tiện đà gật đầu, "Không sai. Tôi thích Ryan, Ryan cũng thích tôi. Mà chị đó, lại trước sau lại là người ngoài cuộc thôi."
Cô ta cười lạnh, không thêm che dấu mà trào phúng.
Cô chỉ là nhàn nhạt nhìn cô ta liếc mắt một cái, ngữ khí không nhanh không chậm: "Hắn không xứng với tôi, tôi cũng không thích hắn."
Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Cũng chỉ có cô sẽ thích hắn."
Giọng nói rơi xuống, không đợi đối phương phản bác, cô lại hoài nghi nói: "Có lẽ, cô cũng không phải là thật sự thích hắn."
Lời nói của cô nhẹ nhàng rơi xuống, lòng Tây Á lộp bộp một chút.
Cô ta bỗng nhiên có chút mê mang.
Vì sao lại sẽ thích thượng Ryan?
Ngay từ đầu là bởi vì, hắn là vị hôn phu chị ta.
Chỉ cần là chị ta, cô ta đều muốn cướp về.
Khiến cô ta kiên định tín niệm đem đối phương đoạt, là gia thế, là thanh danh, hay là...... Tướng mạo?
Chính là, khi cô ta nghe nói Hoàng tử Chad cầu hôn Phong Thiển.
Ý tưởng của cô ta lại là, nếu người mà Hoàng tử Chad thích là cô ta thì tốt rồi.
Thần sắc Tây Á cứng đờ.
Kỵ sĩ Ryan chú ý tới sắc mặt khác thường của cô ấy.
Đáy lòng cũng có vài phần cổ quái.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Cô bỗng nhiên mím môi, đôi mắt hơi cong.
"À, xin lỗi nhé, lúc trước rơi xuống biển mà không chết."
Cho nên......
"Tôi không vạch trần quan hệ của cô với hắn."
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, chậm rì rì nói: "Rốt cuộc, tôi cũng không thích hắn."
Người thích hắn, là nguyên chủ.
Mà không phải cô.
Đến nỗi vì cái gì không cáo trạng với Công tước Hill, là Tây Á đẩy cô xuống biển.
Chỉ là...... Lười nói ra.
*********
Thế giới này sắp hoàn rồi còn 6 chương nữa thôi ^^