Editor: Nha Đam
Phong Thiển không có quay về phòng khách, chỉ là một mình không chút để ý đi dạo ở trong hoa viên.
Thỉnh thoảng lại đá mấy viên đá trên mặt đất.
Một cô gái tóc đen mắt đen mặc một bộ lễ phục xinh đẹp màu hồng nhạt động tác nhỏ đáng yêu cực kỳ.
Xa xa nhìn lại, nhưng thật ra lại là một phong cảnh khác.
Không khéo chính là, em gái kế của nguyên chủ Tây Á vừa vặn cùng Phong Thiển ở trong hoa viên đụng tới.
Tây Á sửng sốt.
Người chị này của cô ta xác thật thực mỹ.
Cô ta cúi đầu nhìn nhìn váy tây dương màu vàng nhạt trên người mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn cô.
Quần áo rõ ràng là chất lượng giống nhau, giá cả cũng như nhau.
Nhưng cố tình mình cùng so sánh với đối phương, vĩnh viễn là thua một phương.
Ở trước mặt chị ta, cô ta luôn ảm đạm vài phần.
Nếu cô ta xem như một cái sao trời, vậy đối phương giống như là một vòng trăng sáng, chỉ cần tới gần đối phương, ánh sáng của mình liền sẽ bị che lấp.
Tây Á nắm chặt thành quyền.
Dung mạo so với nhau thì thôi đi.
Dựa vào cái gì cha lại yêu thương chị ta như vậy.
Dựa vào cái gì Chad vương tử sẽ yêu thích chị ta như thế!
Dựa vào cái gì, cô ta kể cả tư cách làm người thừa kế đều không có, kết cục liền sớm bị tuyên án.
Cho nên......
Cô ta hận.
Nếu không có người chị cùng cha khác mẹ này, cô sẽ là con gái duy nhất của công tước đại nhân.
Phong Thiển cũng nhìn thấy đối phương.
Chỉ là không có phản ứng dục vọng.
Tây Á mỉm cười tiến lên, "Thật khéo, đụng phải chị."
Phong Thiển nhìn cô ta liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao lại đẩy ta?"
Tây Á ngẩn ra.
Cô ta làm bộ nghe không hiểu: "Chị đang nói cái gì vậy?"
Phong Thiển nhìn cô ta liếc mắt một cái, không nói.
Lười cùng cô ta biện giải.
Cô ta không nghĩ thừa nhận, phải phí lời, chỉ cần không chứng cứ, cô ta đều có thể phủ nhận hết thảy.
Cho nên, không cần thiết.
Tây Á vốn dĩ chuẩn bị đầy thủ, ra vẻ giả ngu, ai biết đối phương cư nhiên...... Không nói tiếp?
Giống như, đối với chuyện này, đối phương một chút cũng không thèm để ý.
Cô ta giờ phút này càng nguyện ý nhìn đối phương tức giận đến dậm chân cùng mình khắc khẩu, mà không phải giống như bây giờ, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, lại một chút cũng không để ở trong lòng, chính mình không thừa nhận, đối phương cũng không tiếp tục truy cứu.
Nguyên bản, đối phương như vậy, cũng là giống với kỳ vọng của cô ta.
Chính là, chị ta quá khác thường.
Bộ dáng chẳng hề để ý, làm cô ta...... thực hoảng.
Tây Á thu thu cảm xúc, mỉm cười nói: "Chị..! Hôm nay đi yến hội ở vương cung, cảm giác như thế nào?"
Phong Thiển nhìn nhìn cô ta, chậm rì rì nói: "Ta không thích ngươi. Không muốn cùng ngươi nói chuyện."
Chán ghét chói lọi, không một chút che dấu.
thanh tuyến ngọt mềm của cô, nói ra lời không hợp tình hợp lý như vậy, vẫn như cũ thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.
Lại làm người trước mặt cứng đờ.
Tây Á trong lòng bực bội, khi đối diện với đôi mắt của Phong Thiển, cô ta một hơi nghẹn ở ngực.
Ánh mắt cô bình tĩnh, nhàn nhạt, không gợn sóng.
Tây Á nhìn đối phương bình tĩnh tránh ra, tuy bực, lại cũng không thể làm gì được.
......
Phong Thiển trở về dùng cơm chiều, lại sai người hầu làm một phần đưa cho mảnh nhỏ.
Dù sao, cô là không muốn đưa.
Trong phòng.
Người hầu để cơm chiều xuống liền cung kính rời khỏi phòng.
Người trong phòng tiểu thư này, vô cớ cho người ta có một loại cảm giác áp bách, khiến cho họ đi vào liền không dám ho một chút.
Người hầu đi rồi.
Tiểu mỹ nhân ngư nhìn nhìn bàn cơm chiều trước mặt.
Ánh mắt ý vị không rõ.
Có chút...... Không vui.
Tiểu Thiển Thiển không tới, thật có chút nhàm chán.
Thiếu niên đứng dậy, mái tóc dài màu xanh nước biển buông xuống dưới, có vài sợi sợi tóc đáp trên vai.
Bên ngoài sắc trời đã tối sầm.
Vài tia dư quang hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu làn da trắng nõn của hắn.
Tiểu mỹ nhân ngư đi đến cái bàn trước mặt, rũ mắt nhìn nhìn.
Không nhúc nhích.
Hắn cong cong khóe môi, má núm đồng tiền trên má sâu thêm.
Ngước mắt nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, tiểu mỹ nhân ngư thong thả ung dung nhấc chân, chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài.
*******
Mình edit 9 chương như vậy edit cũng hơi vội nên có chỗ nào bị lỗi thì comment bảo mình nhé 😁