Nhưng Trầm Mộc Bạch lại có thể phát giác được, ánh mắt đối phương một mực dừng lại ở trên người cô, không biết là cái ý nghĩa gì, đành phải kiên trì nói, "Tôi đi xuống trước."
Cô giống như là sau lưng có mãnh thú đang đuổi, phạch một cái bò xuống dưới, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh rửa tay, còn cố ý dùng xà phòng tẩy rất nhiều lần, trong lòng lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Trở lại trên giường, cô không rảnh đi nghĩ Hạ Trạch Vũ có ngủ hay không, có chút sợ hãi co đến trong góc giường, cầm trong tay đồ vật miễn cưỡng có thể phòng thân, sau đó ráng chống đỡ đến nửa đêm, cuối cùng thật sự là nhịn không được, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngục giam mỗi sáng sớm sáu giờ rưỡi rời giường, thời điểm tiếng chuông vang lên, Trầm Mộc Bạch vốn dĩ mộng đẹp bị đánh gãy, cô dụi dụi con mắt, từ trên giường đứng dậy, sau đó chậm rãi ngáp một cái, "Phượng trảo, sô cô la, hạt giẻ cười, đại bạch thỏ kẹo sữa đường, khoai tây chiên.."
Nói xong cô liền muốn khóc, tại sao không để cho cô mơ xong giấc mộng này, nhất định phải mau ăn đến lúc đó tỉnh lại.
Bên ngoài giám ngục đang tra phòng, thanh âm nói chuyện ẩn ẩn truyền đến, vốn dĩ còn muốn ngủ nhiều một lần thẳng giấc Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian xuống giường.
"Ngớ ngẩn." Một đường tiếng nói miễn cưỡng truyền đến, mang theo khàn khàn thuộc về lúc sáng sớm.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, giường trên Hạ Trạch Vũ cụp xuống mí mắt, môi mỏng móc ra một đường cong quen thuộc trào phúng.
Trầm Mộc Bạch chán nản, tăng thêm thù mới thù cũ, hận không thể đi lên cùng hắn đánh một chầu.
Nhưng lý tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc.
Không nói trước Hạ Trạch Vũ sức chiến đấu so với chính mình muốn thắng đến không biết gấp bao nhiêu lần, hơn nữa đối phương vẫn là mục tiêu nhiệm vụ của bản thân, cho nên cô chỉ có thể nuốt xuống một hơi này, giả bộ như không nghe thấy, đi phòng vệ sinh.
Cô vừa đi vào, sau lưng Hạ Trạch Vũ theo sát đi qua.
Toilet là không có tấm gương, cô hướng bên phải nhất tới gần, sau đó cầm lấy bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng.
Mới vừa đánh không mấy lần, Trầm Mộc Bạch đã cảm thấy không có tí sức lực nào, bởi vì cô phát giác tay mình hư hết rồi.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Hạ Trạch Vũ bên cạnh đánh răng rửa mặt xong động tác ác liệt bóp mặt cô một chút, khóe môi kéo ra một nụ cười nói, "Đừng ở trong lòng oán thầm tôi, nếu không lần sau để cô dùng miệng."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Đối phương rất mau thả cô ra, đi chân đất ra khỏi phòng vệ sinh.
Đầu óc còn có chút chưa tỉnh hồn lại Trầm Mộc Bạch trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó bạo nổ gương mặt, nửa ngày mới trách mắng một câu, "Mẹ, bệnh tâm thần."
Ăn điểm tâm xong, chính là thời gian làm công.
Trầm Mộc Bạch tay mỏi cực kì, làm được rất chậm, thẳng đến gần thời gian tới giờ cơm trưa mới làm xong.
Cô đến căng tin, những phạm nhân kia ánh mắt nhìn tới, bất quá tốt xấu không có làm càn như vậy.
Trầm Mộc Bạch tâm tình phiền muộn cầm phần đồ ăn thuộc về mình kia, sau đó ngồi xuống.
Không biết có phải là bởi vì Hạ Trạch Vũ, nhưng lại không có mấy người dám ngồi ở bên người cô.
Tay vẫn có chút mỏi, Trầm Mộc Bạch chỉ có thể cầm thìa từng miếng từng miếng một mà ăn, cô hướng chung quanh nhìn một lần, không phát hiện thân ảnh Hạ Trạch Vũ, liền thu hồi lại.
"Ai, các người có nghe nói hay không, khu A muốn cùng khu B sát nhập."
"Cậu là từ nơi nào nghe đến? Điều đó không có khả năng đi, khu A khu B luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, bọn họ phía trên đầu óc sợ là có bệnh mới đem hai cái ngục giam này thống nhất."
Bên cạnh truyền đến tiếng thấp giọng đàm luận của mấy phạm nhân.
Nơi này có hai nơi ngục giam, chia làm khu A cùng khu B. Chỉ bất quá hai nơi ngục giam phạm nhân đều cách biệt để cho người ta quản hạt, cho tới bây giờ không lẫn vào cùng một chỗ, phân chia rõ rõ ràng ràng.