Bọn họ vừa đi, bệnh viện tâm thần y tá các bác sĩ bắt đầu có chút sầu lo bất an, sợ sẽ còn tiếp tục phát sinh án mạng.
Nhưng như thế nào đi nữa, nên làm việc vẫn là phải làm.
Cơm trưa, Hạ Trạch Vũ trong bàn ăn vẫn như cũ có cà rốt.
Trầm Mộc Bạch phát hiện, hắn rõ ràng không thích cà rốt, nhưng xưa nay sẽ không mở miệng yêu cầu nhân viên căng tin.
Thấy hắn từng chút từng chút đem cà rốt lấy ra, không khỏi bật cười nói, "Hạ Trạch Vũ, anh lần sau không muốn ăn cà rốt mà nói, có thể phân phó bọn họ đừng bỏ."
Đối diện nam nhân ngửa mặt lên, trầm mặc một hồi nói, "Được."
Trầm Mộc Bạch dặn hắn nói, "Gần đây trong bệnh viện đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh không nên đến chỗ khác chạy loạn."
Hạ Trạch Vũ nhìn chằm chằm mặt cô, nhẹ gật đầu, "Ở phòng bệnh chờ em."
Trừ bỏ không thế nào thích nói chuyện, tính nết cũng có chút quái gở thì đối phương quả thực là bên trong những người bị bệnh tâm thần làm cho người bớt lo nhất, Trầm Mộc Bạch không khỏi nghĩ đến.
Buổi chiều đút thuốc, thời gian nghỉ ngơi của bệnh nhân đã đến.
Hạ Trạch Vũ mới vừa nằm xuống, Trầm Mộc Bạch liền phát hiện trên gối đầu hắn thả tờ khăn giấy, vừa định đưa tay lấy đi, đối phương đã lấy ra trước.
Cô không khỏi ngẩn người, không nói gì, dù sao y tá khác trước đó cũng đã nói, Hạ Trạch Vũ lĩnh vực lãnh địa ý thức rất mạnh, đối với đồ vật của mình đại khái cũng là không muốn để cho người tùy tiện đụng.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn cẩn thận từng li từng tí lại trân quý đem khăn tay thu vào, sau đó nhìn chằm chằm cô nháy mắt cũng không nháy nhìn.
"Có muốn tôi kể cho anh câu chuyện hay không?" Trầm Mộc Bạch thấy hắn không có ý nghĩ muốn nhắm mắt lại, dò hỏi.
Hạ Trạch Vũ ánh mắt không rời trên người cô, "Được."
Trầm Mộc Bạch tùy tiện kể một câu chuyện, đại khái nửa giờ sau, đối phương liền ngủ thiếp đi.
Trong phòng bệnh ở lại một hồi, cô đứng dậy khép cửa phòng lại đi ra ngoài.
* * *
Thời tiết, trời trong xanh.
Mình đem nó từ trong thùng rác kiếm về.
* * *
Bệnh viện mấy ngày nay bắt đầu lòng người bàng hoàng lên, có đôi khi bệnh nhân phát bệnh liền có thể đem y tá dọa đến mất hồn mất vía.
Còn sơ ý một chút cào thương một y tá, tóm đến đầu rơi máu chảy, y tá kia lưu lại bóng tối không nhỏ.
"Tôi thực sự quá sợ, tôi không muốn ở chỗ này làm nữa." Đối phương khóc nói.
Mấy y tá nhận lấy ảnh hưởng của y tá này, cảm xúc cũng bắt đầu trở nên suy sụp.
Không qua mấy ngày, liền có hai ba người y tá ầm ĩ đến phòng viện trưởng, nói muốn từ chức không làm.
Ngay cả tiền lương cũng không muốn, viện trưởng không khuyên nổi, lại sợ bọn họ tiếp tục kích động những người khác, liền đem người thả đi.
Đêm đó, bọn họ liền ở trong phòng họp mở một cuộc họp.
Chủ yếu chính là ổn định lòng người, còn tăng lên không ít phúc lợi.
Trong đó mấy người liền rõ ràng động lòng, bệnh viện tâm thần này cho điều kiện vốn là so chỗ khác muốn tốt hơn mấy lần, không thể bảo là không dụ hoặc.
Hơn nữa trong lòng bọn họ còn ôm lấy may mắn, do dự mấy lần liền đáp ứng.
"Ai, kỳ thật tôi cũng muốn đi, nhưng là tôi vừa nghĩ tới tình huống trong nhà của tôi kia.."
"Đúng vậy, tôi thấy Trương chủ nhiệm bác sĩ Lưu bọn họ không tỏ thái độ, mình cũng liền giữ yên lặng."
"Vẫn là làm tiếp một đoạn thời gian đi."
Trầm Mộc Bạch nghe bọn họ nói, trong lòng yên lặng nghĩ đến, cô chính là tới làm nhiệm vụ, vốn cho là đi vào bệnh viện tâm thầphải nơm nớp lo sợ.
Bởi vì cho điều kiện tốt, bệnh viện tâm thần một mực cũng không thiếu người, nhưng là bây giờ đi mất hai người, vẫn là nhận ảnh hưởng không nhỏ. Hiện tại tuyển người càng là không còn kịp rồi, cho nên chỉ có thể để cho Trầm Mộc Bạch tạm đảm nhận thêm vài việc, làm trợ thủ giúp đỡ chút.