Tắm nước nóng xong, cô dễ chịu nằm ở trên giường, nghĩ thầm, không nghĩ tới lần này nam chính nhất định ngoài ý muốn có chút đáng yêu.
Quả thực giống như là một con đại hình trung khuyển vậy.
Trong mơ mơ màng màng ngủ mất Trầm Mộc Bạch luôn luôn cảm giác có một loại ánh mắ dính chặt t rơi vào trên người cô, phía sau không khỏi có chút run rẩy, cô mở to mắt, cảm thấy mình có phải có chút thần kinh nhạy cảm hay không.
Dù sao bên trong bệnh viện tâm thần này bệnh nhân không ít, mỗi người ca bệnh cũng khác biệt, lúc ban ngày, thường xuyên bị vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm cũng không phải không có.
Cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói với chính mình không nên quá mẫn cảm, dù sao nơi này chỉ là thế giới tinh thần của Hạ Trạch Vũ mà thôi.
Nhắm mắt lại ép buộc muốn ngủ mất, nhưng là cái ánh mắt dính chặt kia giống như là từ một nơi bí mật gần đó một mực nhìn trộm cô, Trầm Mộc Bạch phía sau ra mồ hôi lạnh cả người, cô do dự một chút, cầm công cụ phòng hộ, mở cửa ra.
Bên ngoài trừ bỏ đèn đường, im ắng một mảnh, lầu phòng bệnh đối diện tản ra ánh sáng yếu ớt, Trầm Mộc Bạch thu tầm mắt lại, cảm thấy mình vẫn là thần kinh nhạy cảm, rõ ràng không có cái gì.
Thế là tiếp tục lên giường đi ngủ, lần này ngủ một giấc đến hừng đông, không lại cảm nhận được loại ánh mắt làm cho người rùng mình kia.
Các bệnh nhân mỗi ngày đều dậy rất sớm, y tá trực ban phải sớm cùng bọn họ thay ca, mới có thể đi nghỉ ngơi.
Coi như mặt mũi tràn đầy buồn ngủ, Trầm Mộc Bạch vẫn là ngáp rời giường.
Đánh răng rửa mặt, sau đó đi nhận lấy một phần bữa sáng của bản thân, mấy y tá nhao nhao hướng cô chào hỏi một tiếng, "Chào buổi sáng nè Tiểu Dương."
"Chào." Trầm Mộc Bạch hướng bọn họ nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi qua, ở trước bàn ăn ngồi xuống.
Y tá đối diện thấy cô đáy mắt thần sắc một mặt mệt mỏi, nhịn không được mở miệng dò hỏi, "Tiểu Dương, cô đêm qua ngủ không được ngon giấc sao?"
Trầm Mộc Bạch do dự một chút nói, "Tôi có thể hỏi cô một chuyện sao?"
Y tá cắn bánh bao một cái, "Cô cứ hỏi đi, có phải có quan hệ với 032 phải hay?"
Đại khái là ngày bình thường nghe ngóng vấn đề của Hạ Trạch Vũ, đối phương dùng giọng nói chắc chắn.
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không phải." Cô nhìn y tá đối diện, hạ giọng nói, "Tôi buổi tối luôn luôn cảm giác có người đang vụng trộm nhìn tôi, trong bệnh viện có khả năng bệnh nhân thời điểm tối đi ngủ chạy ra hay không?"
Y tá ngẩn người, "Không có chứ, cửa phòng bệnh luôn luôn đóng rất nghiêm, lại nói, còn có y tá trực ban, cho dù có bệnh nhân chạy ra ngoài, cũng nhất định sẽ phát hiện. Hơn nữa huống chi còn có giám sát."
Y tá nói ra cái này, không khỏi nói, "Tiểu Dương, tôi thấy cô trong khoảng thời gian này có phải mệt mỏi quá, cho nên có chút mẫn cảm hay không, dù sao cô cũng biết, chúng ta nơi này không phải bệnh viện tâm thần phổ thông. Có đôi khi phát sinh tình huống đột phát, có lẽ bệnh tình nghiêm trọng cũng không phải không có."
Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Đại khái đi."
Y tá cười cười, chỉ về phía trong chén cháo của cô nói, "Cô cũng đừng quá lo lắng, lại nói, cho dù có có bệnh nhân nào theo dõi cô, đây không phải còn có chúng ta tất cả mọi người sao. Cô uống nhanh đi, bằng không thì đợi lát nữa liền lạnh."
Trầm Mộc Bạch nghe xong y tá nói, trong lòng cũng yên tâm không ít, vội vàng cúi đầu uống cháo, cắn bánh quẩy thơm ngào ngạt một cái.
Ăn điểm tâm xong, các y tá liền theo lệ đi gọi bệnh nhân rời giường.
Lúc này sắc trời cũng không xê xích gì nhiều, mặc dù chân trời còn có một tia ám sắc, nhưng không lâu sau nữa, đoán chừng liền sẽ có mặt trời.
Hoàn toàn như trước đây đi đến trong hành lang, vừa quẹo hướng phòng bệnh 503 cuối cùng nhất, liền nghe được một tiếng thét chói tai thê lương.