Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 824




Tả Ngộ lắc đầu.

Nữ nhân nước mắt ào ào ào chảy xuống, ôm lấy con trai của mình nói, "Tiểu Ngộ đừng khổ sở, cũng đừng trách ba ba, khả năng hắn làm việc quá bận rộn, quá mệt mỏi, cho nên không có thời gian đi, con đừng trách hắn."

Tả Ngộ muốn há miệng nói cái gì, nhưng là hắn cuối cùng không hề nói gì, chỉ là ôm lại nữ nhân nói, "Mẹ đừng khóc."

Trầm Mộc Bạch quá đau lòng, cô nghĩ, nguyên nhân Tả Ngộ khổ sở chủ yếu nhất không phải là bởi vì không đi được công viên trò chơi, mà là bởi vì mẹ mình.

Bốn năm tuổi Tả Ngộ lớn đến bảy tám tuổi, hắn trở nên so với khi còn bé càng trầm mặc một chút.

Trong phòng khách Tả Phú Trung tâm tình thật không tốt, đang say rượu, còn thỉnh thoảng đập đồ.

Nữ nhân ngay tại một bên khuyên hắn, "Làm việc không có còn có thể lại tìm, em nghe nói đại ca sát vách ở một công ty liền rất không tệ."

Tả Phú Trung hùng hùng hổ hổ nói, "Cô có phải ghét bỏ lão tử không làm việc còn muốn ly hôn hay không? Tôi cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hắn ta càng nói càng hung, thậm chí còn đánh nữ nhân.

Trong phòng Tả Ngộ chạy ra, thay nữ nhân ăn đòn.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách tiếng khóc tiếng mắng hỗn hợp cùng một chỗ, ồn ào vô cùng.

Tả Phú Trung đánh đủ rồi, liền ngừng tay, cầm chai rượu ở một bên lại uống.

Nữ nhân thút tha thút thít từ dưới đất bò dậy.

Tả Ngộ vịn nữ nhân đến trong phòng, thay nữ nhân thoa thuốc.

Trầm Mộc Bạch tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, cô nhìn thấy Tả Phú Trung đạp mấy chân Tả Ngộ đều chặn lại.

Tả Ngộ trên cánh tay lại nhiều mấy đạo dấu xanh, hắn nhìn dấu xanh trên người nữ nhân, mở miệng nói, "Mẹ, mẹ và ba ly hôn có được hay không?"

Nữ nhân mở to hai mắt nhìn, vội vàng che miệng hắn, thần sắc sợ hãi hướng về bên ngoài nhìn lại, thấp giọng khẩn cầu, "Tiểu Ngộ, con đừng nói lung tung, bị ba ba nghe thấy hắn lại muốn tức giận."

Tả Ngộ nhìn bà, hỏi, "Vì sao không ly hôn?"

Nữ nhân thần sắc bối rối đánh hắn một bàn tay, "Đừng nói lung tung tiểu Ngộ!"

Trên mặt trắng nõn hiện lên một đường dấu bàn tay màu đỏ, Tả Ngộ bụm mặt, trầm mặc một chút nói, "Mẹ, ba hắn sẽ không biến tốt."

"Hắn sẽ thành thật tiểu Ngộ, con phải tin tưởng ba ba." Nữ nhân ôm lấy hắn, lại khóc lên, thút tha thút thít nói, "Con coi như không tin ba ba, con cũng phải tin tưởng mẹ có được hay không?"

Trầm Mộc Bạch nổi giận mắng, "Vậy bà có vì Tả Ngộ nghĩ sao? Bà nghĩ qua hắn những năm này là thế nào sao? Bà cảm thấy Tả phú Trung hắn ta sẽ sửa sao?"

Nhưng mà cũng không có người nghe được cô nói.

Nữ nhân còn đang ôm Tả Ngộ, nước mắt một mực rơi xuống, ánh mắt của bà hiện lên một tia mê mang, sau đó lại kiên định xuống.

Tả Ngộ bị ôm có chút gấp, còn rất không thoải mái, nhưng là hắn không hề nói gì, chỉ là yên tĩnh mà trầm mặc mặc cho động tác của nữ nhân.

Trầm Mộc Bạch hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nhìn đối phương bổ sung xong câu nói sau cùng, "Hắn ta sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, mà bà sẽ hại Tả Ngộ."

Tả Phú Trung mất việc, lại lần nữa tìm một phần, hắn ta uống rượu càng uống càng nhiều, có đôi khi cũng bởi vì rời giường muộn mà đến trễ bị chửi.

Hắn ta đem tất cả sai lầm về đến trên người nữ nhân và Tả Ngộ, tâm tình khó chịu liền sẽ đánh chửi.

Tả Ngộ không riêng bị đánh, hắn sẽ còn che chở nữ nhân, trên người xanh xanh tím tím còn chưa tốt liền thêm vào mới.

Hộ gia đình sát vách biết được một ít chuyện nhà bọn hắn, ngay từ đầu sẽ còn khuyên, về sau bởi vì tính tình Tả Phú Trung còn có tính tình nữ nhân, thời gian dần qua cũng liền mặc kệ.

Dù sao đây là chuyện của người khác, ai cũng không muốn gặp phiền phức.