Thần sắc hắn ta chật vật mà sợ hãi, bởi vì quá mức dùng sức, rịn ra một chút tơ máu, tiêm nhiễm trên mặt đất, đỏ có chút chói mắt.
Nhưng mà trừ bỏ mấy người tiếng hít thở nặng nề, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Nhưng cũng không có người bởi vì cái này mà cảm thấy buông lỏng, thân thể càng gia tăng kéo căng lên hơn.
Cỗ khí tức râm mát càng ngày càng gần.
Bọn họ có thể tưởng tượng đến, Tả Ngộ đang chậm rãi hướng lấy cái phương hướng này đi tới.
Đỗ Dao cắn chặt bờ môi, bởi vì kinh khủng, khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ thanh tú nhăn nhó.
Trần Gia Huy trên trán nổi gân xanh, hai tay run rẩy không còn hình dáng, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt nhỏ xuống đất, choáng mở một đường một đường dấu vết mờ mờ.
Trên sân thượng lại thổi lên một chút phong nhỏ, thổi đến thân thể mấy người run dữ dội hơn, thở mạnh cũng không dám ra một hơi.
Chu Hạo tròng mắt có chút rung động, bất an lui về phía sau một bước nhỏ, hai đầu gối còn quỳ trên mặt đất, gần như sắp muốn co quắp ở cùng một chỗ, bả vai không ngừng lay động.
Thời điểm cỗ khí tức râm mát sẽ phải đến trước mặt bọn họ, Trần Gia Huy đột nhiên mà quỳ xuống, cứ việc nội tâm cảm thấy khuất nhục, nhưng lại trước mặt sợ hãi, chút ấy cảm xúc đã trở nên không có ý nghĩa, "Tả Ngộ, cậu muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ chúng tôi?"
Hắn cắn cơ có chút phồng lên, toàn bộ hài cốt hiển hiện ra, trong hốc mắt phủ đầy tơ máu, thoạt nhìn tinh thần hiển nhiên kéo căng đến cực hạn, thanh âm hèn mọn khẩn cầu lấy, "Nếu như cậu hận những việc năm đó tôi đã làm, cậu có thể gấp đôi lấy.. trở về, van cầu cậu đừng giết tôi.. mà năm đó cậu chết lại cùng tôi một chút quan hệ cũng không có.. Van cầu cậu đừng giết tôi.. Tôi còn chưa muốn chết.."
Hắn ta mặt cơ hồ muốn chôn đến trên mặt đất, toàn thân bất an vừa sợ sợ đến run.
Đỗ Dao bị dọa đến mất tiếng, chăm chú mà ôm lấy Trầm Mộc Bạch bên cạnh, phảng phất như vậy thì có thể tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Móng tay cô ta có chút dài, bóp Trầm Mộc Bạch có chút đau, không khỏi tránh thoát, lại không tránh ra.
Thời điểm thân thể Đỗ Dao hung hang bị đánh rơi tới mặt đất, mấy người ở đây đều không kịp phản ứng.
Không riêng gì mặt trầy da, hai tay chảy ra rất nhiều máu, cô ta rất sợ hãi đứng lên, bởi vì đau đớn cùng sợ hãi, cả khuôn mặt vặn vẹo không còn hình dáng, sau đó từng chút từng chút lui về phía sau bò đi, ý đồ đem chính mình giấu đi, mang theo tiếng khóc nức nở không ngừng lập lại, "Tôi sai rồi Tả Ngộ tôi sai rồi van cầu cậu đừng giết tôi.. cậu đừng giết tôi có được hay không, nhìn tại lúc trước tôi tốt với cậu như vậy, cậu đừng giết tôi có được hay không?"
Cô ta lời này vừa ra, người thứ nhất muốn cười lạnh chính là Trầm Mộc Bạch.
Đỗ Dao nước mắt nước mũi đều chảy đến cùng một chỗ, máu trên trán thấm xuống dưới, thoạt nhìn ác tâm lại chật vật.
Nhưng là người ở đây ai cũng không có đồng tình cô ta.
Trần Gia Huy cùng Chu Hạo chính mình cũng sợ đến muốn mạng, trong lòng tự nhiên là kỳ vọng khẩn cầu lấy Tả Ngộ không muốn để mắt tới bản thân.
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng nội tâm rồi lại rõ ràng hiểu rõ, vô luận chạy đi nơi đâu, Tả Ngộ cũng sẽ không buông tha bọn họ.
Người thứ hai bị để mắt tới là Trần Gia Huy.
Thời điểm cỗ hàn ý làm người ta sợ hãi tới gần hắn ta, thân thể không bị khống chế run rẩy dữ dội, tròng mắt gần như sắp muốn lật qua, mồ hôi thành cỗ từ trên trán trượt xuống.
Vang lên bên tai tiếng nói băng lãnh mà u ám, "Vậy trước tiên đem con mắt mình móc xuống."
Ác ý tràn đầy, rồi lại mang theo rùng mình quỷ dị, đối phương thanh âm lạnh buốt ghé vào lỗ tai hắn ta nói, "Nhớ kỹ, là hai cái."
Trần Gia Huy sắc mặt đại biến, bờ môi run rẩy không còn hình dáng.