Nhưng thật sự là quá lạnh, cô híp mắt ra một đường nhỏ, trước mắt một mảnh đen.
Hệ thống lên tiếng, "Tả Ngộ.."
Trầm Mộc Bạch bị dọa đến giật mình, lấy tấm chăn nhỏ đem mình gói lại, cuốn thành một đoàn, "Đừng.. Đừng.. Đừng tìm ta nói về hắn, chí ít hiện tại đừng nói."
Hơn nửa đêm nói tới quỷ rất đáng sợ có được hay không.
Trầm Mộc Bạch đem lỗ tai bịt lại, mặc niệm nói, "Yêu ma quỷ quái mau rời đi, yêu ma quỷ quái mau rời đi.."
Sau đó niệm không đầy một lát, lại đã ngủ.
Hệ thống trầm mặc không nói.
Trầm Mộc Bạch ngủ được nửa mê nửa tỉnh, cô mơ mơ hồ hồ mắt mở không ra, cứ cảm thấy có người nào đứng ở bên giường nhìn chằm chằm cô.
Sau đó, trên mặt che lên thứ gì đó băng băng lành lạnh.
Sau đó một đường hướng xuống, thuận theo chỗ cổ cô sờ một cái đi, "..."
Cỗ khí tức âm lãnh quanh quẩn ở chung quanh, cặp tay băng lãnh vươn vào lần tới chui vào chỗ cô, sau đó sờ lấy vòng eo tinh tế non mềm.
Đối phương tựa hồ lập tức thích nơi này, theo bên eo chậm rãi sờ lấy.
Trong lúc ngủ mơ Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng rùng mình một cái, nhưng không chịu được buồn ngủ giống như thủy triều, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ánh nắng soi vào, người trên giường chậm rãi mở mắt.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình thực sự là xúi quẩy, nằm mơ còn mơ tới bị quỷ ép giường.
Cô ngủ được không hề tốt đẹp gì, mang theo hai mắt quầng thâm đứng lên, ngáp một cái nói, "Chào buổi sáng nè, hệ thống."
Hệ thống buồn bã "Cô có khỏe không?"
Trầm Mộc Bạch hít mũi một cái, hắt hơi một cái, sau đó vuốt vuốt nói, "Còn tốt, chỉ là có chút lạnh quá mức."
Hệ thống không nói lời nào.
Trầm Mộc Bạch hậu tri hậu giác cảm thấy không thích hợp, bây giờ là mùa hè, cô mở điều hòa cũng không có thấp như vậy, làm sao sẽ lạnh như vậy.
Giống như là.. Tả Ngộ ở bên người.
Chờ chút.
Trầm Mộc Bạch hoảng sợ nói, "Tả Ngộ?"
Cô bị dọa đến từ trên giường nhảy dựng lên, "Hệ thống, ngươi thế nào không nói cho ta."
Dọa đến run rẩy tiếp tục lùi về trên giường, vẫn không quên lấy chăn nhỏ của chính mình che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt, run lẩy bẩy nói, "Hắn, hắn, hắn còn ở đây hay không?"
Hệ thống quả thực mắt không thấy, cười lạnh nói, "Tôi không có nói cho cô? Cô không phải nói tôi đừng nhắc tới hắn sao?"
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, giống như đúng là cô có nói vậy, kém chút hối hận tới phát điên, lập tức nhận sai nói, "Ta sai rồi." Dừng một chút, nước mắt lưng tròng "Cho nên hắn đến cùng còn ở đây hay không?"
Hệ thống lạnh lùng "Không có ở đây."
Trầm Mộc Bạch lập tức thở dài một hơi, lúc này mới yên tâm từ bên trong chăn nhỏ chui ra ngoài.
Ăn bữa sáng đơn giản, cô lúc này mới nhớ tới an nguy của bốn người khác.
Bất quá hệ thống không có nhắc nhở mà nói, nói rõ bọn họ tạm thời vẫn là an toàn.
Quả nhiên, sau khi đến trường học, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao hai người hoàn hảo không chút tổn hại ngồi ở vị trí phía trước.
Bọn họ nhìn thấy Trầm Mộc Bạch, cũng chậm rãi thở phào một hơi.
Trầm Mộc Bạch ngược lại không cảm thấy hai người này lo lắng an nguy của cô, chỉ là cô không chết mà nói, chứng minh bọn họ an toàn liền có thêm một phần.
Lúc này cũng không tâm tình phản ứng hai người, Trầm Mộc Bạch ngồi ở trên ghế ngồi ngẩn người, nội tâm run lẩy bẩy nói, "Hệ thống, ngươi nói Tả Ngộ vì sao hơn nửa đêm tìm tới ta? Hắn không phải muốn giết ta sao? Làm sao không có giết ta? Chẳng lẽ hắn là Cô thật nhanh muốn bị hù chết.
Hệ thống" Có thể là cảm thấy giết cô không có cảm giác thành tựu đi. "
Trầm Mộc Bạch,"..."
Tiết thứ nhất, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, Trầm Mộc Bạch mí mắt sụp xuống ngủ thiếp đi.