Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh đẩy Hà Đại Vĩ hung hăng ngã nhào xuống đất.
Hà Đại Vĩ bị đẩy đến có chút mơ hồ, thất tha thất thểu ngã ngồi trên mặt đất, khi nhìn đến thiếu nữ cũng té ngã trên đất, trong lòng nhất thời có chút nổi nóng.
Bóng đã lăn xuống, đụng vào địa phương mấp mô, nhận lực cản móp mất một vòng nhỏ, sau đó đứng im bất động.
"Hà Đại Vĩ, cậu không sao chứ?" Đỗ Dao vội vàng chạy tới.
Trần Gia Huy thần sắc trắng bệch kinh khủng lui về phía sau mấy bước, thậm chí xúc động nghĩ muốn quay đầu chạy đi.
Chu Hạo mắt thấy một màn này, cũng ý thức được sự tình không thích hợp, sắc mặt có chút khó coi giữ chặt Trần Gia Huy nói, "Đỗ Dao lời mới vừa nói là có ý gì? Cái gì gọi là Tả Ngộ trở về tìm chúng ta, hắn không phải ba năm trước đây chết rồi sao?"
Trần Gia Huy hai tay ôm lấy đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nói, "Hắn trở về trả thù chúng ta.."
Trầm Mộc Bạch từ dưới đất bò dậy, cô không biết Tả Ngộ phải chăng ở trong một góc khác nhìn chằm chằm bên này, lại hoặc là lần nữa đối với cô sinh ra sát ý.
Cánh tay đầu gối còn có mấy chỗ cảm giác nóng bỏng làm cho cô nhịn không được lên tiếng, ngước mắt nhìn thoáng qua, phát hiện toàn bộ đều trầy da, thậm chí còn tràn ra tơ máu.
Hà Đại Vĩ sắc mặt không hề tốt đẹp gì, nhưng là hắn ta nhìn ra được thiếu nữ cùng Đỗ Dao là quen biết, thế là đành phải kìm nén hỏa khí, cau mày nói, "Chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Dao thấy hắn ta hiểu lầm Trầm Mộc Bạch, liền vội vàng giải thích nói, "Hà Đại Vĩ, đây là Hạ Diệp, vừa rồi có quả bóng bay tới, nếu không phải là cậu ấy đẩy cậu bổ nhào.." Cô ta nói ra cái này, sắc mặt trắng bệch mấy phần, thanh âm cũng có mấy phần run rẩy, "Cậu rất có thể liền chết."
Cô ta hiện tại coi như không tin cũng phải tin, Tả Ngộ là thật muốn đem bọn họ đều giết chết.
Hà Đại Vĩ lơ đễnh cười nhạo nói, "Thôi đi, các cậu có phải bị dọa đến đầu óc đều có chút ngốc hay không." Hắn ta hướng bốn phía nhìn thoáng qua, sau đó đứng người lên phủi phủi quần áo cầm lấy bóng nói, "Nhiều lắm là để cho tôi trầy chút da, nghiêm trọng chút là chấn động não, chết? Cậu coi đây là đóng phim sao?"
Sân bóng bên kia nam sinh chạy tới, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói, "Bạn học, xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Hà Đại Vĩ nổi giận đem bóng đá ném tới, mắng liệt liệt nói, "Các cậu làm sao đá banh, tôi nếu là đã xảy ra chuyện gì các cậu gánh nổi trách nhiệm?"
Nam sinh một mặt xin lỗi, chỉ chỉ sân bóng nói, "Thật xin lỗi, bình thường tiểu tử kia sức lực cũng không bao lớn, vừa rồi không biết vì sao lại đột nhiên không kiểm soát, hôm nào anh em mấy người mời cậu ăn cơm."
Hà Đại Vĩ nâng cằm nói, "Được rồi, tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, các cậu mua một quả bóng bồi tội cho tôi, việc này cứ tính như vậy."
Hắn ta thái độ cao cao tại thượng, nam sinh trong lòng có chút nổi nóng, nhưng là chuyện này xác thực cùng bọn họ thoát không khỏi liên quan, đành phải kiềm chế xuống, "Được, cậu nói cho tôi biết cậu lớp nào, hôm nào tôi đưa qua cho cậu."
Hà Đại Vĩ đem tên lớp nói ra, sau khi người cầm bóng đá trở về, tâm tình rất là đắc ý xoay người, "Bóng đá không đá cho tốt, lão tử tiện nghi bọn họ như vậy xem như không tệ."
Khi nhìn đến mấy người sắc mặt thật sự là không thế nào dễ nhìn, khẽ cau mày nói, "Các cậu có ý gì? Cảm thấy tôi quá đáng?"
Đỗ Dao toàn thân run rẩy, chỉ có thể nhạt nhẽo nhìn hắn ta nói, "Hà Đại Vĩ, Tả Ngộ hắn tới tìm chúng ta."
Trần Gia Huy gắt gao tiếp cận mặt đất, hắn ta nắm lấy đầu, trong đầu trống rỗng.