Trầm Mộc Bạch nhịn xuống xúc động bắp chân muốn run lên, hướng hệ thống xác nhận một lần Tả Ngộ đi rồi, lúc này mới chậm thở ra một hơi, "Tôi lên lấy đồ, trông thấy tình huống cậu không thích hợp, liền đến nhìn xem." Cô ngừng một chút nói, "Đỗ Dao, cậu không sao chứ?"
Đỗ Dao sắc mặt rất là khó coi, run rẩy bờ môi nói, "Hạ Diệp, cậu có thể giúp tôi gọi Trần Gia Huy đến sao?"
Trầm Mộc Bạch bất động thanh sắc nhìn cô ta một cái, "Có thể, bất quá tình huống cậu bây giờ không sao chứ."
Đỗ Dao vừa nghĩ tới tình huống vừa rồi, do dự một chút, nói, "Tôi và cậu cùng đi xuống đi."
Cô ta ở trong lòng vô ý thức cảm thấy Hạ Diệp cũng là người bị hại, cho nên thời điểm tìm Trần Gia Huy, cũng không có cố ý tránh đi đối phương.
Trầm Mộc Bạch cũng là lợi dụng điểm này, giữ im lặng đi theo phía sau cô ta.
Đỗ Dao vừa nhìn thấy Trần Gia Huy, sắc mặt liền nhịn không được, mặt mũi tràn đầy kinh khủng bất an, "Trần Gia Huy, tôi giống như trông thấy hắn."
Cô ta vừa nói, Trần Gia Huy cũng sợ hãi theo, bất quá vẫn là cười lạnh một tiếng nói, "Làm sao, cậu bây giờ tin tưởng lời tôi nói?"
Trần Gia Huy nhìn thoáng qua thiếu nữ đứng ở bên người Đỗ Dao, trong lúc nhất thời trong lòng có chút vi diệu, nhưng vẫn là thần sắc cảnh giác nói, "Cậu tại sao cùng Hạ Diệp cùng tới chung?"
Mặc dù chỗ ba người nói chuyện tương đối là ở một góc, nhưng bởi vì nhiều người, Đỗ Dao trong lòng sợ hãi so với vừa nãy tiêu tán một chút, "Là Hạ Diệp đã cứu tôi."
Cô ta đem chuyện vừa rồi nói một lần, trong mắt còn mang theo thần sắc sợ hãi trong lòng còn nghĩ mà sợ.
Trần Gia Huy chạm tới khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, chậm rãi thở dài một hơi, nhưng là đối với cô hai lần trùng hợp xuất hiện, nội tâm xuất hiện do dự trong nháy mắt.
Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng đã nhận ra trong mắt của hắn ta cảnh giác, trên mặt lặng lẽ nói, "Nhìn đến trên thế giới này là thật có quỷ."
Trần Gia Huy vừa nghĩ tới là thiếu nữ cứu mình, trong lòng cảnh giác chậm rãi tiêu tán không ít, cười khổ một tiếng nói, "Đúng, bằng không cũng sẽ không phát sinh những chuyện không hợp khoa học."
Đỗ Dao đã trải qua một lần uy hiếp tính mạng, so Trần Gia Huy còn muốn thấp thỏm lo âu hơn, "Trần Gia Huy, tôi thực sự trông thấy hắn, hôm nay trên lớp thời điểm tôi đang soi gương, nhìn thấy mặt hắn. Máu theo cái trán hắn rơi xuống, tràn đầy mặt mũi là máu, cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Tôi vốn cho là đây chẳng qua là ảo giác, thẳng đến vừa rồi.. Là hắn tới tìm chúng ta, nhất định là vậy.."
Cô ta chăm chú mà nắm lấy tay mình, thân thể khẽ run, giống như là sợ hãi đến cực hạn.
"Các cậu nói là Tả Ngộ sao?"
Đạo thanh âm này đem hai người mặt mũi tràn đầy hoảng sợ không thể tin nhìn sang.
Nhất là Trần Gia Huy, cơ hồ muốn đem con mắt trừng ra ngoài, "Làm sao cậu biết?"
Trầm Mộc Bạch quan sát thần tình trên mặt hai người một lần, mở miệng nói, "Thời điểm tôi bị bóp cổ, hắn nói cho tôi biết tên hắn là Tả Ngộ."
Chính là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, dù sao bọn họ cũng không khả năng chạy đến trước mặt Tả Ngộ giằng co.
Trầm Mộc Bạch nghĩ lừa dối hai người, để dễ biết rõ bọn họ ở sơ trung đến cùng đối với Tả Ngộ làm cái gì.
Nhưng là làm cô thất vọng là, Đỗ Dao cùng Trần Gia Huy sắc mặt càng thêm khó coi, cũng không có tỏ thái độ gì khác.
Trầm Mộc Bạch giả bộ như cười khổ một tiếng, "Các cậu cùng hắn là quan hệ thế nào, tôi cảm thấy mình và hắn không oán không cừu, vô duyên vô cớ bị bóp chết."
Đỗ Dao nhìn thoáng qua Trần Gia Huy, Trần Gia Huy cảnh cáo nhìn cô ta, sau đó thu tầm mắt lại nói, "Chuyện này rất phức tạp, nhất thời nói không rõ ràng."