Trầm Mộc Bạch biết rõ tính tình hắn về công việc, sợ hắn bận bịu cũng không uống thuốc đàng hoàng, chần chờ một chút nói, "Em gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cho Tiểu Lý tới đón anh, em về trước một chuyến."
Lục Lệ Bắc nhìn cô nói, "Là muốn trở về cùng Chè Trôi Nước? Cứ sợ ở cùng anh một chỗ như vậy sao?"
Trầm Mộc Bạch trợn tròn con ngươi, hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Thật coi anh không biết tiểu tâm tư của em?"
Bị người ở trước mặt vạch trần dụng ý, Trầm Mộc Bạch nhất thời quẫn bách, mặt đỏ lên, nói không ra lời.
Qua trong một giây, cô nhịn không được giải thích nói, "Không phải trở về ở cùng Chè Trôi Nước."
Lục Lệ Bắc nhìn cô, "Ừ?"
Trầm Mộc Bạch ngước mắt, lấy dũng khí nói, "Em muốn trở về tắm rửa."
Có chút nhấc lên vành môi, Lục Lệ Bắc mắt lộ ý cười nói, "Nơi này không phải có phòng tắm sao?"
Trầm Mộc Bạch nghẹn lời, thấy hắn tựa như là thật không rõ, nhắm mắt nói, "Còn không có quần áo."
Lục Lệ Bắc giả bộ kinh ngạc, thản nhiên nói, "Thì ra Thiến Thiến lo lắng là cái này." Hắn dùng ngữ khí đơn giản như hôm nay ăn cơm chưa tiếp tục nói, "Ở chỗ này của anh vừa vặn có một bộ."
Trầm Mộc Bạch nhịn không được trợn tròn con ngươi, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lục Lệ Bắc tại sao có thể có quần áo nữ nhân, chẳng lẽ đối phương.. Đã từng mang nữ nhân khác trở về..
Nghĩ như thế, hắn đã từ bên trong tủ đem quần áo ra, đưa tới trước mặt cô, vuốt vuốt đầu cô nói, "Nhanh đi tắm rửa đi."
Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm váy trắng trước mắt này, càng xem càng cảm thấy quen mắt.
Cuối cùng đột nhiên nhớ lại đây không phải là cái váy cô mấy tháng trước đột nhiên không thấy sao?
Trầm Mộc Bạch không biết làm sao hình dung tâm tình mình, da đầu cô quả thực muốn nổ tung ra, trừng mắt nhìn nam nhân ôn tồn lễ độ trước mặt nói không ra lời.
Lục Lệ Bắc ngữ khí ôn hòa "Sao vậy?"
Còn không biết xấu hổ hỏi ra lời, Trầm Mộc Bạch lại là xấu hổ lại là tức giận, cô sợ cô hỏi một chút, hắn sẽ nói ra lời nói gì đáng sợ, vội vàng cầm quần áo tiến vào.
Khi cô phát hiện gấp ở bên trong là quần áo nhỏ, cũng nhịn không được trầm thấp thóa mạ một câu, đại biến thái.
Trầm Mộc Bạch tâm tình rất là vi diệu, anh trai vốn dĩ ôn ôn quân tử phía sau chính là một người mơ ước chính mình nhã nhặn bại hoại cùng cầm thú, không chừng bình thường ở trong đầu làm sao nghĩ muốn cô, nghĩ như vậy, cảm giác tê cả da đầu lại xông tới.
Nhưng từ bỏ nhiệm vụ cũng chỉ có một con đường chết.
Tiểu Lý lái xe tới đón bọn họ, đến công ty, Lục Lệ Bắc liền tiến vào bận rộn trong công việc.
Trầm Mộc Bạch lại không thể giúp cái gì, chỉ có thể ăn trà bánh thư ký đưa tới, Chè Trôi Nước không có ở đây, chỉ có thể tự mình kiếm chuyện làm.
Liên tiếp vài ngày, thẳng đến Lục Lệ Bắc thân thể hoàn toàn tốt rồi, cô mới hoàn toàn yên lòng.
Ngày nghỉ sắp tới gần, công ty Lục Lệ Bắc mở tiệc cuối năm, Trầm Mộc Bạch cũng cùng đi theo.
Bởi vì không phải nhân viên công ty, một ít công nhân viên mới dùng ánh mắt khác nhau nhìn cô.
Trầm Mộc Bạch làm như không nhìn thấy, cô chủ yếu vẫn là lo lắng Lục Lệ Bắc không cẩn thận uống say, dù sao tiệc cuối năm nha, nhất định sẽ có rất nhiều người đến mời rượu.
Mặc dù nói sẽ có tài xế, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đâu.
Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình vì cái nhiệm vụ này đúng là lao tâm vô lực, có đôi khi thật muốn quăng thúng không làm.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Trừ bỏ ăn ngon, còn có chơi vui, Lục Lệ Bắc không giống những lão tổng công ty khác, trong suy nghĩ của nhân viên ấn tượng đặc biệt tốt, nhưng bởi vì khí tràng quanh thân, làm cho người ta cũng không dám thân cận quá nhiều.