Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 609




Thư ký mang theo đồ vật, mở miệng dò hỏi, "Lục tổng, những vật này muốn để ở nơi nào?"

Lục Lệ Bắc quay sang "Để ở bên kia đi."

Thư ký đi qua, lập tức có chút hơi khó, thư ký chưa từng nuôi sủng vật, cho nên thật đúng là không biết nên làm sao bố trí.

Trầm Mộc Bạch vội vàng nói, "Tôi tới đi.",

Thư ký nhìn thoáng qua Lục tổng, thấy trên mặt hắn cũng không có thần sắc không vui, mới gật đầu nói, "Được, Lục tiểu thư."

Đợi sau khi thư ký rời khỏi đây, cách đó không xa quản lý hướng thư ký vẫy vẫy tay, "Vương bí thư, tôi vừa rồi có vẻ giống như trông thấy em gái Lục tổng ôm một con mèo con."

Thư ký "Đúng vậy, con mèo con kia rất nhu thuận đáng yêu."

Quản lý nhìn một chút phòng làm việ bị đóng cửa c, đè thấp giọng nói, "Ai, Lục tổng đây cũng quá sủng ái em gái của hắn rồi, rõ ràng cũng không máu mủ quan hệ gì."

Có thể nói là không điểm mấu chốt cưng chiều, nếu là em gái của mình, liền xem như một mẹ sinh, lúc làm việc đem sủng vật đưa đến phòng làm việc của mình, đã sớm đuổi đi ra.

Thư ký nghĩ đến Lục tổng ánh mắt rõ ràng nhìn người trong lòng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì.

Trầm Mộc Bạch còn ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, nhìn mặt đất văn phòng không nhuốm tí bụi, lập tức có chút thẹn thùng.

Giống như.. cô vẫn là rất tùy hứng, chè trôi nước cho dù nghe lời, nhưng dù sao cũng là một con mèo, ngốc lâu khó tránh khỏi cũng sẽ có một ít nghịch ngợm, còn rất có thể quấy rầy đến đối phương làm việc.

Nhìn thiếu nữ ngẩn người, Lục Lệ Bắc ngữ khí ôn hòa nói, "Có thể để cho anh ôm nó một cái không?"

Trầm Mộc Bạch lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, ngay sau đó đi tới.

Chè trôi nước con mắt tròn tròn mang theo một chút hiếu kỳ, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lục Lệ Bắc, bộ dáng ngơ ngác sững sờ nhất định cùng thiếu nữ giống nhau đến mấy phần.

Lục Lệ Bắc luôn luôn đối với loại sinh vật lông mềm mềm không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lần đầu cảm thấy vẫn rất đáng yêu.

Hắn đưa hai tay ra, đem mèo con ôm vào.

Chè trôi nước có chút bất an động mấy lần, có lẽ là đã nhận ra đối phương đối với nó không có ác ý, yên tĩnh trở lại.

Vuốt vuốt đầu mèo con, Lục Lệ Bắc vành môi chau lên.

Trầm Mộc Bạch nhìn hắn thủ pháp thành thạo, không hiểu có loại cảm giác đối phương là đang sờ bản thân, lập tức cả người cũng không tốt.

Lục Lệ Bắc cầm chè trôi nước trong tay trả lại cho cô, ôn hòa nói, "Nó tên gọi là gì?"

Trầm Mộc Bạch trả lời, "Chè trôi nước."

Lục Lệ Bắc mắt lộ ý cười nói, "Thật đáng yêu." Hắn lúc nói những lời này, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm người trước mặt.

Trầm Mộc Bạch bị ánh mắt hắn nhìn vậy rất là không được tự nhiên, vội vàng nói, "Trước không quấy rầy anh làm việc."

Đổi một hoàn cảnh, chè trôi nước có chút không thích ứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vùi ở nới chuẩn bị cho nó.

Ăn uống no đủ, nó bắt đầu buồn ngủ.

Trầm Mộc Bạch thấy thế nhịn không được nhìn thoáng qua Lục Lệ Bắc bên kia, phát hiện đối phương đang cúi đầu xem tài liệu, trên mặt dưới mắt kiếng gọng vàng là thần sắc trầm tĩnh.

Cô nghĩ thầm, đối phương là làm sao sẽ thích cô đây?

Trừ bỏ mặt, còn giống như thật không có cái gì có thể nhìn.

Trầm Mộc Bạch sờ lên mặt bản thân, tự lẩm bẩm, chẳng lẽ còn thực sự là coi trọng gương mặt này.

Mặc dù xác thực rất xinh đẹp là đúng.

Mặc dù bình thường đi công ty còn phải trở về Lục gia chăm sóc chè trôi nước một chút, nhưng là bầu không khí giữa cô và Lục Lệ Bắc xác thực bởi vì như vậy ít đi không ít xấu hổ.

Chỉ là không biết có phải là bởi vì quen thuộc hoàn cảnh không mà chè trôi nước không còn ngoan ngoãn ở chỗ cũ nữa, mà không an phận khắp nơi nhúc nhích.

Nhất là chỗ Lục Lệ Bắc bên kia.