Ngay cả Giang Thần cũng nhìn không được, đáy mắt trồi lên một chút cực kỳ bi ai, đỡ lấy Tiêu Tuyết Tình bên người nói, "Tử Dục, Lạc Lạc con bé chết rồi."
Ông vừa dứt lời, An Tử Dục thân thể dừng một chút, có chút nghiêng mặt nói, "Chết rồi?"
Giang Thần nhịn không được mở quay mặt qua chỗ khác nói, "Con bé chết rồi."
An Tử Dục chậm rãi cười, nụ cười rất là ôn nhu, "Chú, con nói với Lạc Lạc một câu."
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ nhắm chặt hai mắt, ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng yêu thương, "Con sẽ một mực đi cùng cô ấy."
Giang Thần cùng Tiêu Tuyết Tình trong lòng bỗng nhiên máy động.
Nhưng là tình huống trong dự đoán cũng không có phát sinh, bởi vì bọn họ phát hiện, An Tử Dục bắt đầu dần dần quên chuyện quan hệ với con gái nhà mình.
Đây đối với hai người mà nói, là một chuyện tốt, cho dù đối với đối phương mà nói, là một chuyện rất tàn khốc.
Nhưng là ngay cả Giang Thần cùng Tiêu Tuyết Tình bản thân cũng không nghĩ tới, bọn họ cũng sẽ quên những thứ này.
"Lạc Lạc." Vô ý thức hướng về phòng khách gọi ra một cái tên, Tiêu Tuyết Tình ngẩn người.
Giang Thần đi từ trong phòng bếp ra, "Vợ, sao vậy?"
Tiêu Tuyết Tình nghi ngờ "Em mới vừa nói cái gì?"
Giang Thần không khỏi bật cười "Em quên rồi sao? Sâm Sâm đã ngủ rồi."
Tiêu Tuyết Tình trong lòng trong nháy mắt không thích hợp, nhưng là rất nhanh bị bà quên mất, mỉm cười nói, "Tử Dục rất nhanh sẽ thi tốt nghiệp đi? Đợi lát nữa em đi đưa cho nó canh bổ."
Giang Thần gật đầu nói, "Ừ, đứa nhỏ này là nên bồi bổ, nhìn thân thể kia đều gầy đi trông thấy."
An Tử Dục thời điểm có nguyện vọng, ai cũng không nghĩ ra ý hắn là muốn làm bác sĩ cái nghề nghiệp này.
Tiêu Tuyết Tình trong lòng cảm giác khó chịu, dù sao bác sĩ sinh hoạt quá khổ, luôn là tăng giờ làm việc, to to nhỏ nhỏ giải phẫu, có đôi khi liên tiếp chính là mười canh giờ.
Nhưng khuyên cũng khuyên qua, cuối cùng cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Sau khi tốt nghiệp đại học, An Tử Dục đến bệnh viện trung tâm thành phố đi làm, nương tựa theo thực lực mình từng bước một leo lên, trở thành một bác sĩ ngoại khoa hết sức xuất sắc.
Tiêu Tuyết Tình bọn họ bắt đầu lo lắng tình huống hắn, mỗi khi hỏi bạn gái, An Tử Dục liền sẽ cười nói, "Không vội."
Hai người chỉ có thể coi như thôi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chuyện này.
Năm mới, một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Giang Sâm đã đến học trung học.
Hắn dáng dấp đẹp mắt, mặt mày xinh đẹp giống như là có một bóng người ở bên trong.
An Tử Dục cũng không hiểu tại sao mình lại phá lệ chiếu cố thằng bé, chẳng qua là khi đối phương cười lên, liền sẽ nhịn không được có mấy phần hoảng hốt.
Tiêu Tuyết Tình kẹp cho hắn một khối thịt gà, "Tử Dục, mau ăn đồ ăn nha, con xem con bây giờ càng ngày càng gầy, thức ăn bệnh viện có phải hay không không tốt lắm."
An Tử Dục cười cười nói, "Còn tốt."
Tiêu Tuyết Tình nhịn không được nói, "Trong bệnh viện.. Có hay không chung đụng đến nữ đồng nghiệp?"
An Tử Dục biết rõ bà muốn nói điều gì, mỉm cười nói, "Không có, chỉ là quan hệ phổ thông."
Tiêu Tuyết Tình nhịn không được thở dài một hơi.
Giang Sâm chen miệng nói, "Mẹ, mẹ cũng đừng quan tâm, có lẽ anh Tử Dục có nữ sinh thích cũng khó nói." Giang Sâm vừa nói, ngẩng đầu cười một tiếng, "Anh Tử Dục, anh cảm thấy em nói đúng hay không?"
Đầu trong nháy mắt đau nhói, An Tử Dục sững sờ nhìn gương mặt trước mắt này.
Thật lâu, chậm rãi cười.
Giang Sâm thấy thế nói, "Anh Tử Dục, chẳng lẽ bị em đoán trúng?"
An Tử Dục cong cong đôi mắt, ngữ khí vô cùng ôn nhu nói, "Anh nghĩ tới một người thật lâu không thể nhớ lại."
"Anh muốn đi tìm cô ấy."
* * *
Cuối cùng cũng xong vị diện này các nàng ạ.
Ngày hôm nay ta cũng đang cố gắng.
Cơ mà ta nghĩ tác giả đã quá phũ với nam chính cơ.
Vị diện nào cũng là như vậy :(( ((