An Tử Dục dò xét tính nói ra, "Lạc Lạc, tớ cảm thấy bóng rổ cũng rất thú vị."
Đối phương trên mặt không che giấu chút nào lộ ra thần sắc mừng rỡ, "Tử Dục, cậu thích chơi bóng rổ?"
An Tử Dục nghĩ thầm, Lạc Lạc thích hắn biến thành dạng như vậy.
Kỳ thật hắn cũng không thích những thứ kia, nhưng là Lạc Lạc giống như rất thích, cho nên, hắn có thể biến thành bộ dáng đối phương chờ đợi.
An Tử Dục lần thứ nhất ở trong trường đánh nhau, bởi vì đối phương tỏ tình thất bại ở sau lưng nói xấu Lạc Lạc.
Hắn rất tức giận đem người đánh.
An Tử Dục không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu Giang Lạc Lạc, không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô, ngay cả mình cũng không được.
Lần thứ nhất mộng tinh, An Tử Dục bối rối đem đồ lót ẩm ướt cầm vào trong nhà vệ sinh.
Chu Nhược Vân gõ cửa phòng hắn, gọi tên hắn.
An Tử Dục làm bộ tỉnh táo đáp lại, sau khi mẹ rời đi, bắt đầu nhìn chằm chằm quần ngẩn người.
Trong đầu hiển hiện cũng là bộ dáng Lạc Lạc trong mộng, sau đó trên mặt khô nóng đến ghê gớm, hắn nhịn không được vẫn nghĩ rồi nghĩ, trong lòng chôn thật sâu lấy ý nghĩ dơ bẩn phá đất mà lên, khống chế không nổi điên cuồng phát sinh.
Tâm tư đố kị quấy phá bản thân, bản thân âm u, hi vọng ánh mắt Lạc Lạc một mực dừng lại trên người mình một An Tử Dục quá xa lạ.
Hắn bắt đầu tránh né đối phương, dù cho tưởng niệm nước tràn thành lụt, dù cho đêm dài người tận như là phát điên trầm thấp kêu tên cô, cũng không muốn tiếp tục nhích tới gần.
An Tử Dục sợ hãi, sợ hãi Lạc Lạc nhìn thấy mặt khác bản thân, sau đó bắt đầu rời xa.
Hắn bắt đầu càng thêm cố gắng, hướng về bộ dáng đối phương ưa thích tới gần, bắt đầu thử cùng người khác nói chuyện, bắt đầu để cho mình trở nên ưu tú hơn.
Chu Nhược Vân đi ngày đó, An Tử Dục toàn bộ thế giới cũng sắp sụp đổ.
Hắn trầm mấy ngày, sau đó giống như là nắm chặt cây cỏ cứu mạng một dạng ôm lấy thiếu nữ.
An Tử Dục nói, "Lạc Lạc, tớ chỉ có cậu."
Có lẽ đối phương khả năng cũng không biết giá trị câu nói này, nhưng là chính trong lòng hắn lại rất rõ.
Hắn rốt cục biến thành bộ dáng Lạc Lạc kỳ vọng.
Nhưng là ánh mắt rơi vào trên người cô gái càng ngày càng nhiều, ngăn không được cảm xúc hắc ám lại nhìn không tới lên men lấy.
Ghen ghét, khát vọng còn có tham muốn giữ lấy, ý nghĩ muốn đem đối phương giấu đi càng ngày càng đậm hơn.
An Tử Dục cũng nhịn không được nữa, ở trên vũ hội hôn cô.
Hắn giống như là biến thái vậy, mặt ngoài lấy bộ dáng ngụy quân tử, sau lưng tất cả tâm tư đều bại lộ tất cả bí mật ở trong phòng ngủ.
Lễ tình nhân ngày ấy, có nam sinh ôm cô, mặc dù biết là cái ngoài ý muốn, nhưng là ngăn không được nội tâm ghen ghét.
Cho nên nhịn không được, ở trong phòng dụng cụ thể dục, lần nữa đối với đối phương làm việc như thế.
Chỉ là An Tử Dục không nghĩ tới, lần này sẽ bại lộ thân phận của mình.
Kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt, nhưng là hắn rất nhanh nở nụ cười ôn nhu.
Không sao, Lạc Lạc đã biết cũng không sao.
Bởi vì hắn biết rõ một ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là sớm hoặc muộn thôi.
* * *
Lạc Lạc chết rồi.
An Tử Dục nắm thật chặt tay đối phương không buông ra, bên cạnh Tiêu Tuyết Tình khóc nói, "Tử Dục, Lạc Lạc nó đi rồi."
Hắn ngẩng đầu, trong mắt đen kịt thành một mảnh, không có bất kỳ cái gì sáng ngời, bên môi mang theo mỉm cười ôn nhu, "Dì Tiêu, Lạc Lạc cậu ấy nói cậu ấy chẳng mấy chốc sẽ khỏi."
Tiêu Tuyết Tình che miệng khóc không thành tiếng, "Tử Dục.. Con đừng như vậy."
An Tử Dục cong cong con ngươi, đem ngón trỏ để lên nói, "Xuỵt, dì Tiêu, Lạc Lạc hôm nay rất mệt mỏi, chúng ta không nên ồn ào cô ấy."