An Tử Dục ngây ngẩn cả người, hắn ngước mắt nhìn, trong lòng tuôn ra một loại rất cảm giác đặc biệt, hắn nhìn thoáng qua dì cùng mẹ ở bên kia nói chuyện phiếm, do dự lại giãy dụa.
Cô đem dâu tây cho mình, có phải hay không cũng thích hắn.
An Tử Dục tiếp nhận dâu tây, trong lòng nghĩ như vậy lấy.
Thời điểm ba tuổi, hắn và Lạc Lạc lên nhà trẻ.
Bị cột cái bím tóc, An Tử Dục trong lòng có thể ủy khuất, trước tiên nghĩ đến chính là Lạc Lạc.
Để cho cô vì chính mình làm chỗ dựa.
An Tử Dục cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì từ bé, Lạc Lạc giống như mẹ hắn dỗ dành hắn, nuông chiều hắn, cho nên tiềm thức ỷ lại lấy đối phương.
Cho nên Lạc Lạc nói hắn đừng khóc, An Tử Dục nghe lời, hắn không muốn để cho Lạc Lạc chán ghét hắn, muốn làm nam tử hán trong miệng đối phương.
Càng lớn lên, hắn lại càng thích Lạc Lạc, thích kề cận đối phương, muốn ôm ôm hôn hôn.
Mẹ nói đùa hỏi hắn, "Con là thích Lạc Lạc nhiều một chút, hay thích mẹ nhiều một chút?"
An Tử Dục ngây ngẩn cả người, hắn hé miệng nãi thanh nãi khí nói, "Đều thích."
Trong lòng áy náy nghĩ, hắn.. Kỳ thật càng thích Lạc Lạc một chút, thích vô cùng.
Thế nhưng là nói thật mà nói, mẹ nhất định sẽ không cao hứng.
Lên tiểu học, An Tử Dục phát hiện, Lạc Lạc ở trong nhà trẻ, nhận được rất nhiều tiểu bằng hữu hoan nghênh.
Trong lòng của hắn rất không cao hứng, nhưng là trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Hắn chán ghét người khác nói hắn và Lạc Lạc là chị em, hắn chán ghét những người kia vây quanh Lạc Lạc, hắn chán ghét ánh mắt đám người kia nhìn Lạc Lạc.
Giống như là đồ chơi yêu mến nhất, người khác nhìn nhiều chạm thử đều không được.
Ý thức được bản thân so Lạc Lạc thấp hơn lại không thể cõng đối phương lên, An Tử Dục trong lòng rất để ý, hắn bắt đầu không ngừng uống sữa bò, muốn nhanh lên cao ra.
Nhưng là tiểu học đi qua, coi như đi theo Lạc Lạc cùng nhau sáng sớm chạy bộ cũng không có lớn lên cao bao nhiêu.
Giữa bọn hắn chiều cao chênh lệch vẫn còn như cũ.
Tốt nghiệp tiểu học, hai người cùng nhau lên trung học.
An Tử Dục biết rõ Lạc Lạc nhìn rất đẹp, đặc biệt đẹp đẽ, trước kia hắn liền không thích những người kia nhìn cô chằm chằm, hiện tại liền càng không thích.
Vì cái gì đây?
Bởi vì ánh mắt bọn họ.
An Tử Dục có loại cảm giác khủng hoảng Lạc Lạc sẽ bị cướp đi, trong lòng của hắn đè nén không được những cái cảm xúc đáng sợ kia, lạ lẫm, âm u, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Bản thân như vậy thật lạ lẫm.
Lạc Lạc bị thương, bởi vì bảo hộ hắn.
Đây là An Tử Dục lần thứ nhất cảm thấy mình rất vô dụng, đáy lòng tất cả cảm xúc hỗn hợp thành một đoàn, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống.
Qua tất cả ngôn luận tại lúc này vang lên.
Hắn không muốn làm tiểu vương tử, hắn nghĩ nhanh lớn lên, bảo hộ Lạc Lạc, trở thành kỵ sĩ của cô.
Thời gian học Taekwondo rất gian khổ, nhưng là An Tử Dục kiên trì nổi, hắn để cho mẹ giữ bí mật, bắt đầu chịu đựng tưởng niệm không để cho mình luôn muốn kề cận Lạc Lạc.
Bởi vì hắn phải cố gắng, không muốn ở trong lòng Lạc Lạc, vĩnh viễn chính là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Thư tình đối với An Tử Dục mà nói cũng không xa lạ gì, bởi vì hắn ngẫu nhiên cũng sẽ thu đến vật như vậy.
Nhưng khi thu đến thư tình đối tượng được nhận là Lạc Lạc, trong lòng của hắn cực kỳ không cao hứng, thậm chí âm u nghĩ đến, rất muốn để cho những người kia chết đi, bởi vì Lạc Lạc chỉ có thể là của hắn.
Nhưng là Lạc Lạc nói, bản thân không sẽ cùng bọn họ kết giao.
An Tử Dục trong lòng có chút vui vẻ, hắn nhịn không được hỏi ra câu nói kia, "Lạc Lạc thích dạng con trai như nào?"
Lạc Lạc nói, cô cũng không biết.
An Tử Dục nhìn gương mặt trước mắt này với hắn mà nói luôn luôn nhìn không đủ, trong lòng nghĩ đến việc trước kia, Lạc Lạc luôn luôn hi vọng hắn có thể thích chơi bóng rổ chạy bộ những cái vận động kia.