Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại đi ngủ.
Người bên cạnh cười khẽ một tiếng, sau đó tắt đèn từ phía sau ôm lấy.
Trầm Mộc Bạch thân thể dừng lại, lại phát hiện đối phương chỉ là đơn thuần ôm lấy bản thân, lòng cảnh giác lại buông xuống, nói một câu sinh nhật vui vẻ, sau đó mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Trên trán ẩn ẩn chụp lên một cái đồ vật ấm áp, sờ nhẹ liền rời.
Không biết qua quá lâu, Trầm Mộc Bạch bị đánh thức, cô dụi dụi con mắt, chỉ cảm thấy sát vách làm ầm ĩ vô cùng.
Quán trọ nhỏ điều kiện đủ, cho nên hiệu quả cách âm tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, thanh âm kỳ kỳ quái quái thỉnh thoảng từ sát vách truyền đến.
Trầm Mộc Bạch nghe trong chốc lát, lập tức cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Đang lúc cô dự định làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, nhắm mắt lại, người sau lưng ôm chặt cô, một trận khí tức ấm áp nhào vẩy mà đến, kèm theo tiếng nói khàn khàn kiềm chế một chút, "Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch phát giác được đùi giống như có đồ vật gì chạm (chống đỡ) lấy bản thân, cô nghĩ một hồi, lại tỉnh ngộ ra, trên mặt khô nóng đến không được, tiếp tục điều chỉnh hô hấp, làm bộ bản thân vẫn còn ngủ say.
Tiếng cười trầm thấp lại vang lên bên tai, mang theo ý vị tê tê dại dại, "Lạc Lạc, tớ biết cậu đã tỉnh."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, đánh chết ta cũng không mở mắt, ngươi có thể bắt ta sao.
Cô vờ ngủ trong chốc lát, lại nghe được không có bất cứ động tĩnh gì, còn chưa kịp mừng thầm, người bên cạnh một phát bắt được tay mình, sau đó hướng một nơi nào đó tìm kiếm.
Cảm thụ đến nhiệt độ cơ hồ đốt người, cô lập tức xấu hổ đến không còn mặt mũi, muốn rút về, lại bị nắm chặt ngăn lại.
Trầm Mộc Bạch không giả bộ được, cô mở to mắt tức giận nói, "An Tử Dục!"
An Tử Dục lại gần, ở bên tai cô nói giọng khàn khàn, "Lạc Lạc, giúp anh.."
Trong lòng bàn tay đồ vật càng ngày càng bành trướng, Trầm Mộc Bạch trên mặt cơ hồ muốn đốt ra một cái hố, cô thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói, "Chính cậu không biết sao."
An Tử Dục hôn một chút lỗ tai cô, mang theo nửa phần nũng nịu nửa phần uy hiếp, "Anh sắp không nhịn nổi.."
Trầm Mộc Bạch cắn răng, quả thực là nửa chữ không có mở miệng.
Hai người cứ như vậy giằng co trong chốc lát, vẫn là An Tử Dục dẫn đầu đè lên, hôn cả người thiếu nữ, dùng sức ở bên trong khuấy đều, hôn đến thiếu nữ thở hồng hộc, đại não thiếu dưỡng khí. Đồng thời dẫn dắt tay cô hướng bên trên đồ mình vuốt ve lấy, một bên phát ra tiếng thở trầm thấp thô.
* * *
Trầm Mộc Bạch cả khuôn mặt chôn ở trong giường đơn, lại phát giác được đối phương chụp lên tay, tức giận đẩy ra, "Cậu đi ra!"
Cô quả thực tâm muốn chết đều có, người này ép buộc cô làm bằng tay còn chưa đủ, về sau còn cần hai chân cô.. Một bên thì thầm trầm thấp dụ cô gọi anh rồi các loại hình lời nói.
Trước kia cô tại sao không có phát hiện tên này vô sỉ như thế không biết xấu hổ như thế đâu.
Trầm Mộc Bạch càng nghĩ càng giận, chỗ kia làn da còn nóng bỏng, cô phát giác được đối phương lần nữa nhích lại gần, đem mặt xoay đến một bên.
An Tử Dục cười khẽ một tiếng, kề đến bên tai thiếu nữ trầm thấp dụ dỗ nói, "Lạc Lạc.."
Trầm Mộc Bạch không nghĩ để ý đến hắn, lại bị phiền đến không được, hung ác trợn mắt nhìn qua.
An Tử Dục có thể tưởng tượng ra thần sắc thiếu nữ khi làm ra động tác này, nhịn không được một trận tâm thần dập dờn, trong bụng hỏa khí lại nổi lên, hắn giọng khàn khàn nói, "Một lần nữa có được hay không."
Được được được cái đại đầu quỷ, Trầm Mộc Bạch không cho hắn một cái búa liền đã rất tốt.
An Tử Dục hô hấp thô loạn cả lên, lại bắt lấy tay thiếu nữ, một bên hôn lên.