An Tử Dục trong mắt mang theo một chút ý cười, nói khẽ, "Lạc Lạc, đừng sợ, tớ sẽ không đụng vào cậu." Hắn vừa nói, một bên đẩy ra ngón tay thiếu nữ, sau đó đem cửa phòng khóa trái lại.
Theo một tiếng lạch cạch, Trầm Mộc Bạch cả người thần kinh đều căng thẳng lên, mười điểm cảnh giác lẩn ra xa nói, "Cha mẹ tớ còn đang chờ tớ về nhà."
An Tử Dục khuôn mặt tinh xảo hiện ra nụ cười nhu hòa, "Tớ đã gọi điện thoại cùng chú dì nói, buổi tối hôm nay ở tại bên ngoài, để bọn họ không cần lo lắng."
Trầm Mộc Bạch mặc dù không biết hắn là nói thế nào, nhưng chỉ bằng Tiêu Tuyết Tình bọn họ có thể đáp ứng, nói láo này nhất định là không chê vào đâu được.
Trong lòng nhịn không được âm thầm kêu khổ, mẹ nó. Nhìn đến tối nay là nhất định không tránh khỏi.
An Tử Dục nhìn ra thiếu nữ đối với hắn cảnh giác, mỉm cười nói, "Lạc Lạc, tớ chỉ là muốn chúng ta hai người im lặng ở chung một chỗ."
Trầm Mộc Bạch nghĩ đến hắn cự tuyệt bà chủ sự kiện kia, lại nhìn hắn nói đến chân thành, trên mặt cuối cùng không phải kháng cự như vậy.
An Tử Dục phát giác được thiếu nữ đối với hắn buông xuống đề phòng, cười nói, "Đi tắm rửa đi."
Trầm Mộc Bạch trừng mắt liếc hắn một cái.
An Tử Dục bất đắc dĩ nói, "Chơi hơn nửa ngày, cậu không muốn tắm rửa sao?" Hắn cong môi cười một tiếng, "Bất quá coi như Lạc Lạc không tắm tớ cũng sẽ không để ý."
Trầm Mộc Bạch xấu hổ được sủng ái hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói, "Không có quần áo."
An Tử Dục vuốt vuốt đầu cô, nói khẽ, "Tớ sẽ kêu người đưa tới."
Trầm Mộc Bạch lúc này mới yên tâm đi vào trong phòng tắm.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm bị gõ gõ, bên ngoài truyền đến thanh âm tiểu nam chính nhu nhu hòa hòa.
Trầm Mộc Bạch lặng lẽ meo meo mở cửa, lộ ra một đôi con ngươi bị sương mù thấm ướt.
Thiếu nữ bả vai trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, An Tử Dục mắt sắc xám xuống, bất động thanh sắc đem áo choàng tắm đưa tới.
Nói qua một tiếng cảm ơn, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian cầm qua nhanh chóng đóng cửa lại.
Từ trong phòng tắm ra ngoài, An Tử Dục đang đang chơi điện thoại, thấy cô đi tới, thu đến một bên mỉm cười nói, "Lạc Lạc tới, tớ giúp cậu sấy khô mái tóc."
Trầm Mộc Bạch chú ý tới máy sấy trên giường, nhịn không được nói, "Cậu từ chỗ nào lấy ra?"
An Tử Dục thấy cô ngoan ngoãn ngồi lại đây, trong mắt lướt qua một tia thần sắc vui vẻ, cười nhẹ nói, "Cùng bà chủ mượn."
Trầm Mộc Bạch lập tức cảm thấy mình vấn đề này quả thực ngu xuẩn, thế là cô không nói.
Đem máy sấy điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, An Tử Dục dùng ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc thiếu nữ, vì cô chậm rãi sấy khô.
Trầm Mộc Bạch trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đột nhiên cho là mình về tới thời gian làm mèo kia, đợi cô lấy lại tinh thần, An Tử Dục nhẹ giọng hỏi, "Lạc Lạc suy nghĩ cái gì?"
Trầm Mộc Bạch lắc rơi loại cảm giác quái dị trong đầu kia, mở miệng trả lời, "Tớ chỉ là đang nghĩ, đêm nay có thể mất ngủ hay không."
An Tử Dục trầm thấp cười một tiếng.
Tóc không đầy một lát thì sấy khô, ra ngoài trả máy sấy An Tử Dục trước khi đi vẫn không quên từ bên ngoài khóa cửa, tựa như sợ thiếu nữ sẽ mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Trầm Mộc Bạch xem như chịu phục, cô miễn cưỡng nằm lỳ ở trên giường chơi điện thoại trong chốc lát.
Tiểu nam chính vài phút đã trở về.
Trầm Mộc Bạch nhìn hắn đi vào trong phòng tắm, sau đó ngáp một cái, nhịn không được híp mắt trong chốc lát, không có chút nào cảm giác nguy cơ.
Không biết qua bao lâu, Trầm Mộc Bạch cảm nhận được bên người có một người nằm xuống, cô mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt nói, "Mấy giờ rồi?"
Một đường thanh âm ấm áp ôn hòa cùng vang lên, "Chín giờ."